Chương trước
Chương sau
Khi Cố Nam Nam tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở giữa một môi trường tối tăm, bốn phía mơ hồ nhìn không rõ, cô di chuyển thân mình, hai tay hai chân đều đã bị trói vào dây xích, mà cả người cô đang nằm hướng lên thành hình chữ Đại, nằm ở trên giường.
Đầu còn hơi đau, lúc này cô mới hoàn hồn, có lẽ mình đã bị bắt cóc.
Rốt cuộc là ai chứ?
Trong đầu Cố Nam Nam đầu tiên hiện lên gương mặt trắng sứ tinh xảo đó của Mặc Tuyết, là cô ta sao?
Cô cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại.
Âm thầm suy nghĩ.
Càng vào lúc này, lại càng lúc càng cấp bách.
..................
Mặc Lệ Tước từ phòng tắm đi ra, cũng không như ý nguyện được nhìn thấy Cố Nam Nam mà là một đám vệ sĩ đang cung kính khom lưng.
Tây trang và kính râm cùng một sắc màu đen.
Mọi người không ai nói gì, không khí yên tĩnh đến quỷ dị, ngay cả âm thanh giọt nước từ trên sợi tóc của Mặc Lệ Tước nhỏ giọt xuống sàn nhà cũng có thể nghe được rõ ràng.
Mặc dù không nói gì nhưng biểu hiện của bọn họ đã bán đứng tâm trí bọn họ.
Mặc Lệ Tước lau tóc, sát khí lạnh thấu xương, "Người đâu?"
"Tam ca, Cố tiểu thư cô ấy......bị người bắt đi rồi."
Một vệ sĩ trong đó liều chết nơm nớp lo sợ lên tiếng.
Khuôn mặt tuấn dật của Mặc Lệ Tước lập tức mây đen giăng đầy, đầu tiên là như mặt biển tĩnh mịch, sau đó nâng chân lên một chân đá bay tên vệ sĩ vừa nói ra thật xa, "Phế vật."
Tên vệ sĩ ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, đứng cung kính, một câu cũng không dám nói.
Chủ nhân của bọn họ tức giận, ngay cả khi rơi thành da cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Hơn nữa, lần này là do bọn họ hành sự bất lực(*).
(*) không làm tốt việc.
Cố Nam Nam biến mất, cả người Mặc Lệ Tước như một con sư tử giận dữ, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra sát khí khủng bố, đá bay vệ sĩ còn chưa đủ, chiếc ghế bên cạnh cũng bị hắn đá về phía vệ sĩ.
Vệ sĩ không trốn tránh, đứng cúi đầu cung kính.
Mặc cho hắn phát tiết.
Hắn lấy ra một điếu thuốc, tìm bật lửa nửa ngày nhưng không tìm thấy, một vệ sĩ tiến lên bậc lửa giúp hắn.
Ngôi sao ánh lửa từ từ bùng cháy trong căn phòng nặng nề áp lực, hắn phun ra một vòng khói, hắn hỏi thủ hạ vừa châm thuốc, "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Cái này......"
"Nói!"
"Dạ. Thật ra lúc chúng tôi đến vừa vặn nhìn thấy Cố tiểu thư bị người đưa lên xe, chúng tôi vốn dĩ đã đuổi theo, nhưng......"
Vệ sĩ nói chuyện ấp úng, mày kiếm lãnh phong của Mặc Lệ Tước khẽ nheo lại.
"Nhưng người bắt cóc Cố tiểu thư là Tuyết nhi tiểu thư, cho nên......"
Tuyết nhi?
Mặc Lệ Tước híp đôi mắt u ám lại.
Hắn nhớ đến email lần trước Ngự Phong gửi cho hắn, về vụ tai nạn giao thông đó của Cố gia.
Vốn dĩ muốn kết hôn với Cố Nam Nam sớm một chút, thì Mặc Tuyết sẽ buông khúc mắc, sẽ không làm ra chuyện đả thương người khác.
Hiện tại, hôn tin còn chưa công bố, khoảng cách vụ tai nạn giao thông cũng mới trôi qua một tháng, cô lại diễn lại trò cũ.
Là do hắn quá mức cưng chiều cô rồi.
"Địa điểm."
"Kho hàng ngoại ô phía Tây."
..................
Kho hàng ngoại ô phía Tây.
"Mặc Tuyết, cô điên rồi?"
Quần áo trên người Cố Nam Nam đã bị hai gã đàn ông đó kéo ra.
Bên trong chỉ còn sót lại nội y đến đáng thương, ngồi trên chiếc ghế thái phi trước mặt cô, là Mặc Tuyết với hai tròng mắt phiếm hồng.
Cố Nam Nam nghĩ đến những việc sẽ xảy ra tiếp theo.
Cô ra sức vùng vẫy, ánh mắt nhìn Mặc Tuyết càng thêm hận ý.
Ngay cả lúc cô ta cướp Du Minh Tuấn, cô cũng không muốn cô ta chết như bây giờ.
Cố Nam Nam nhịn cảm giác xấu hổ xuống, nghiến răng, "Mặc Tuyết, cô nghĩ kỹ đi, cô làm như vậy là phạm pháp, cô biết không?"
"Ha ha! Phạm pháp? Tất cả mọi người ở Hải Thành đều phải nghe lời anh trai tao nói, chỉ cần có anh tao, cái gì tao cũng không sợ!"
Anh trai?
Từ lúc đi học cùng nhau đến bây giờ, Cố Nam Nam chưa từng nghe qua, Mặc Tuyết có anh trai.
Từ sau khi cô ta và Du Minh Tuấn ở bên nhau, hai chữ anh trai chỉ treo ở bên miệng, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khống chế toàn bộ Hải Thành?
Còn tuyệt vời hơn cả Mặc Lệ Tước sao?
Mặc Tuyết búng tay một cái.
Hai gã đàn ông ở đây không chút thương hoa tiếc ngọc, dùng sức xé, mảnh vải nhỏ có thể miễn cưỡng giúp cô che đậy cơ thể này cũng đã bị xé nát tàn nhẫn ném xuống sàn nhà.
Giờ khắc này, Cố Nam Nam thật sự sợ hãi.
Mặc dù cũng bị cường bạo, cô suy nghĩ về lúc cô muốn chạy trốn ra nước ngoài nhưng lại bị Mặc Lệ Tước uy hiếp bắt trở về, một đêm đó cô cũng đã trải qua.
Nhưng bây giờ lại khiến cô vô cùng kinh tởm, nhìn vào khuôn mặt của hai gã đó, cô gần như muốn nôn ra.
Lúc đối xử với Mặc Lệ Tước cũng không có cảm giác này.
"Mặc Tuyết, tôi đã thật sự hiểu rõ, tôi không yêu Du Minh Tuấn, không hề, rất nhanh tôi sẽ kết hôn, đúng rồi, bạn trai của tôi cô cũng đã gặp qua không phải sao?"
Mặc Tuyết hiển nhiên là bị ghen ghét đến đỏ mắt, đã hoàn toàn phát cuồng, mất đi lý trí.
"Mày thật sự không yêu Du Minh Tuấn?"
Bỗng chốc, khuôn mặt hung ác nham hiểm của Mặc Tuyết lập tức trở nên ngây thơ, nhan sắc cũng dần trở nên rõ ràng.
Chẳng lẽ là hoàn hồn?
Bây giờ vào lúc này vì tự bảo vệ mình mà tiếp tục làm trái lại với cô ta là không được.
Mặc dù Cố Nam Nam không sợ chết, nhưng bây giờ cô không thể chết được.
"Đúng vậy, hoàn toàn không."
"Ha ha ha. Ha ha ha!" Mặc Tuyết lại cười rộ lên như một kẻ điên.
Kéo tấm ván gỗ đang chặn ở một bên ra, "Minh Tuấn, anh có nghe thấy không, nó không hề yêu anh."
"Du Minh Tuấn?" Cố Nam Nam kinh ngạc mở to hai mắt.
Du Minh Tuấn bị trói trên cây cột sắt bên cạnh, cuối cùng bị bịt miệng, không thể lên tiếng.
Nhưng đôi mắt bi thương đỏ ngầu đó của hắn đang nhìn Cố Nam Nam.
Nỗi đau buồn trong ánh mắt đó làm trái tim Cố Nam Nam thắt lại.
Cô vội vàng dời đi ánh mắt.
Toàn thân cô đều trần trụi, như một con vật được đưa tới trước mắt bao người để xem, hận không thể tìm một khe đất để mà chui xuống.
Cô nắm chặt tay vùng vẫy từng chút từng chút một.
Nếu không tự cứu mình, rất có thể cô sẽ trở thành món đồ chơi cho những gã đàn ông này.
"Anh yêu, lần này cuối cùng anh cũng nghe rõ rồi chứ! Người ta không yêu anh, tôi thấy anh thật ngu ngốc, chỉ cần nó xảy ra chuyện gì, anh đều có thể bỏ mặc mọi thứ để đến cứu nó, nhưng, anh quên mất tôi là ai rồi sao? Cuộc sống của anh đều nằm trong tay tôi!"
Mặc Tuyết lấy con dao nhỏ ra khoa tay múa chân ở hạ thân nơi đũng quần của Du Minh Tuấn, "Bây giờ cho anh hai sự lựa chọn. Một là thật lòng yêu tôi mãi mãi, hai là anh sẽ vĩnh viễn mất đi thứ quan trọng nhất đối với một người đàn ông."
Con dao sâu thêm một chút, mặc dù cách quần, nhưng cũng có thể nhìn thấy Du Minh Tuấn nhíu mày lại và khẽ kêu rên.
Mặc Tuyết này quả nhiên là điên rồi.
Đó không phải là người đàn ông mà cô ta yêu nhất sao?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Du Minh Tuấn càng ngày càng khó coi, lòng cô cũng đau đớn theo.
Thật ra, sau khi hắn và Mặc Tuyết đính hôn không bao lâu, cô đã tìm Quý Bắc Thần âm thầm tra xét.
Về lý do hắn kết hôn, cô đã sớm biết.
Nhưng, đó là con đường mà hắn lựa chọn, cho dù là vì Du gia, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ tình yêu giữa bọn họ.
Nếu như vậy, đã phá vỡ hoàn toàn, để hắn có thể làm tốt chức tổng giám đốc Du thị của mình.
Mất đi một ít, cũng phải nhận được một ít.
Lúc trước chính là ôm ý nghĩ như vậy mới cắn răng nhẫn tâm đoạn tuyệt mọi quan hệ với hắn.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng, trong lòng cô không có sự tồn tại của hắn.
Dù sao cũng là người đã yêu nhiều năm như thế.
Muốn quên cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Mặc Tuyết, cô muốn làm gì?" Cuối cùng Cố Nam Nam vẫn không ngăn được, kêu ra tiếng.
"Ây da! Đau lòng sao?"
"Mặc Tuyết, tôi thật sự không có chút quan hệ nào với anh ta, rất nhanh tôi sẽ phải......" Cố Nam Nam còn đang cố gắng tìm một cái lý do trong lòng để có thể làm cô ta chấp nhận.
"Đủ rồi." Mặc Tuyết nắm con dao lên bay thẳng về phía Cố Nam Nam.
Cố Nam Nam nhanh chóng nghiêng sườn mặt, con dao xẹt qua má cô, cắt thành một đường.
Máu đỏ tươi rỉ ra bên ngoài......
"Ây da, nhìn không ra, mày còn rất sợ chết, mày là đồ phụ nữ không biết xấu hổ."
Cố Nam Nam không màng đến nỗi đau đớn trên mặt, "Mặc Tuyết, cô làm như thế có đáng không? Bây giờ cô đã có được anh ta, cô còn chưa hài lòng?"
Đối với Mặc Tuyết mềm cứng không ăn, cô chỉ có thể buông tay.
"Hài lòng?" Mặc Tuyết dường như hơi kích động, "Có được người anh ta nhưng không chiếm được trái tim anh ta, có lợi gì chứ?"
Vẻ mặt cô buồn bã, những giọt nước mắt đau đớn rơi xuống, che mặt, "Chẳng qua tôi chỉ muốn người tôi yêu cũng yêu tôi mà thôi, nếu......" Bỗng nhiên khuôn mặt buồn bã của cô lập tức trở nên dữ tợn khủng bố, giận dữ hét lên, "Nếu tôi không thể có được nó, vậy thì tôi sẽ đồng quy vu tận(*) với anh ta."
(*) cùng chết chung.
Muốn đồng quy vu tận cũng đừng kéo cô theo, được chứ?
Cô bước đến bên cạnh Cố Nam Nam, khom lưng nhặt con dao lên, rồi tiếp tục khoa tay múa chân trên mặt Cố Nam Nam, "Mày, nếu gương mặt trắng nõn này không còn nữa, Du Minh Tuấn có thể còn yêu mày hay không? Còn có bạn trai Quý Bắc Thần của mày nữa, có thể cưới mày hay không?"
Mặc Tuyết thật sự bị kích thích.
Cho dù Du Minh Tuấn không cần cô ta, cô ta xoay người cũng có thể thông đồng với đàn ông khác tốt hơn --
Tại sao chứ?
Tại sao Cố Nam Nam cô ta có thể tốt mệnh như thế, đàn ông bên cạnh cô ta đều là mơ ước của ít nhiều cô gái, đàn ông rời khỏi cô ta rồi nhưng trong lòng vẫn còn cô ta, tại sao chứ?
Nếu không có cô ta, thật là tốt biết bao.
Quay trở lại sau khi Mặc Tuyết tạo ra những suy nghĩ như vậy.
Không lâu đã bắt đầu hành động.
Um um um......
Du Minh Tuấn bên đó vùng vẫy càng thêm kịch liệt.
"Mặc Tuyết, thả Nam Nam ra!" Băng dính cuối cùng cũng bị nới lỏng, Du Minh Tuấn vội vàng rống lên với Mặc Tuyết.
Cố Nam Nam bi ai trong lòng.
Gia hỏa này có đầu óc không vậy, lúc này còn nói lời này, chẳng phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao chứ?
Muốn cô chết sớm một chút sao?
Quả nhiên, Mặc Tuyết thấy Du Minh Tuấn vẫn còn che chở Cố Nam Nam, càng thêm tức giận, "Thả nó, được, tôi sẽ cho anh xem nó bị người khác hiếp rốt cuộc là như thế nào, hiếp xong rồi sẽ thả nó đi." Chẳng qua là đi gặp Diêm Vương mà thôi.
Và phân phó tên đàn ông bên cạnh.
Gã đàn ông lúc lột quần áo của Cố Nam Nam, nhìn thấy cô ngoài mềm trong trắng, da thịt trắng nõn, lúc đó đã khó có thể tự duy trì, nhưng vì ngại với mệnh lệnh của Mặc Tuyết, nên không dám xuống tay.
Bây giờ, Mặc Tuyết đã ra lệnh.
Hai gã đàn ông như con sói đói khát đã lâu, nhanh chóng cởi quần áo, lao thẳng về phía Cố Nam Nam --
"ĐỪNG!"
"Nam Nam!"
Đoàng đoàng --
Trong trời đêm vang lên hai tiếng súng.
Người nằm trên cơ thể Cố Nam Nam lập tức bất động.
Máu đỏ tươi từ trên trán của tên đó chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt Cố Nam Nam.
Chưa từng thấy qua cảnh như vậy, cô sợ tới mức liên tục kêu lên sợ hãi vài tiếng rồi sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sau đó khóa dây xích cột Cố Nam Nam đã được mở ra.
Một chiếc áo gió kiểu Anh được khoác lên người Cố Nam Nam.
"Anh, anh, sao anh lại đến đây?" Mặc Tuyết run run rẩy rẩy, giọng nói yếu ớt đi.
Cô chẳng qua chỉ xử lý chuyện cá nhân, vậy mà đã kinh động đến anh trai cô.
Bốp --
Mặc Lệ Tước hung hăng giáng một bạt tai lên mặt Mặc Tuyết, đáy mắt lạnh băng không một chút độ ấm, "Tuyết nhi, em đi quá xa rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.