Elio nhìn Alex mặc đồ mình, cảm giác hoang đường đến mức không thốt nên lời. Hắn ló đầu ra khỏi phòng ngủ hét tên Giovanni. Chẳng bao lâu, Giovanni đã thanh lịch chạy gấp tới. Elio tức giận chỉ tay vào phòng:
- Ông đưa cái gì cho Alex mặc vậy?
- Đồ của cậu chủ ạ. - Giovanni rành mạch, tự tin đáp.
Alex ngồi trong giường phải bật ngón tay cái cho Giovanni. Quả là quản gia chuyên nghiệp hàng bậc thầy. Đẳng cấp ghẹo gan chủ cỡ này không phải là thứ dân nghiệp dư tầm thường có thể làm được.
Elio thì không được thoải mái như Alex, hắn trông như sắp tăng huyết áp, suy hô hấp tới nơi:
- Trong nhà này không còn bộ đồ nào cho cô ta mặc à? Đồ của cô ta đâu?
Giovanni không chút sợ sệt trước cơn giận của Elio, vô cùng chính trực đáp:
- Trong nhà, nhân viên đều là nam. Không tiện động vào đồ riêng tư của vợ cậu. Lấy đồ của người khác cho tiểu thư Alex lại càng không được. Nên chỉ có thể…
Lấy đồ của cậu là hợp lý nhất rồi.
Dù Giovanni không nói ra nhưng cả Elio và Alex đều hiểu ý ông. Hợp lý đến mức không có gì phải bàn cãi nữa. Alex nhìn Elio cứng họng đứng ngay cửa, trừng mắt tức giận nhưng không nói được lời nào để trách mắng Giovanni. Nhìn cảnh chủ tớ hai người như vậy cô cũng thấy buồn cười, nhảy xuống giường, muốn đi tới khuyên nhủ vài câu hạ hỏa Elio. Tuy nhiên đống quần áo lùng bùng vướng víu làm cô tự mình dẫm phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963678/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.