Càng ngày Alex càng thắc mắc về Elio. Đôi lúc hắn cực kỳ dễ hiểu như một quyển sách để mở trong lòng bàn tay cô. Nhưng có những lúc hắn lại giống hệt một cái két sắt tối mù, không thể biết được có gì trong đó.
Như hôm nay, lúc sáng vẫn còn vui vẻ phơi phới, đến chiều gặp lại là một bộ dạng hầm hập ngột ngạt. Từ lúc bước lên xe đến vào sân bay vẫn mang cái dáng vẻ sưng sỉa như ai nợ tiền hắn ta. Alex vốn muốn mặc kệ nhưng hắn làm gì cũng như đang nói với cô rằng hắn đang bực mình nên Alex đành phải xuống nước quan tâm:
- Sao hôm nay anh khó chịu vậy? Đứa nào chọc anh à? Muốn tôi đi đập nó thay cho anh không? - ALex cố ý đùa giỡn như mọi khi, muốn làm Elio thả lỏng một chút.
Elio quay sang nhìn Alex, vẻ cau có của hắn không những giảm bớt mà còn tăng thêm vài phần. bộ dạng nửa muốn nói, nửa lại chỉ như muốn nhai đầu Alex cho xong.
Alex đâu có ngốc mà không nhận ra Elio khó chịu với mình. Cô nhướng mày:
- Hóa ra cái đứa đó là tôi à? Sao vậy? Tôi đã làm gì khiến anh không vui? Do tôi tới chỗ hẹn muộn à? Nhưng chúng ta đâu có bị trễ giờ đón chuyến bay nhà anh.
Elio nhìn cô thêm một chút rồi hất cằm nói:
- Chẳng có gì cả. Đơn giản là thấy mặt cô, tôi không vui nổi.
Vậy sao anh không đuổi phắt tôi đi cho đỡ chướng mắt hả?
Alex trừng mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963669/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.