Mặc dù trước đây, do tính chất công việc, Alex đã không ít lần phải tiếp xúc với đám người nhiều tiền lắm của, nhưng ít khi thực sự tiếp xúc với những gia đình giàu có mấy đời hay những gia tộc lớn. Bởi vì thành phố Atlantic chỉ là một thành phố trẻ, so với những đất nước tồn tại lâu đời từ trước thì nó giống hệt đứa nhỏ. Cho nên có thể nói nhờ Elio. Trong một thời gian ngắn, cô được gặp rất nhiều kiểu người giàu. Có loại rất phách lối, ngang nhiên thở ra câu “tao có tiền!” trước mặt bao nhiêu người. Một loại khác cũng tương tự, cứ tưởng mình là hoàng tộc thật. Lại có kiểu người nhấc chân, nhấc tay đều thể hiện phong thái tinh tế thanh lịch hoặc khá là hiểu chuyện không có chút kiêu căng nào. Mới đây thì Alex còn biết thêm một trường hợp nữa là không nói đến giá trị của những món đồ mang trên người chắc không ai nghĩ là người này xuất thân từ gia đình giàu có mấy đời. Ví dụ điển hình là người đang ngồi trước mặt cô đây. Quần áo dù xét về màu sắc hay kiểu dáng đều không quá nổi bật. Như chú trọng sự thoải mái, tối giản nhưng không xuề xòa.
- Ha ha ha, thật sự là như vậy sao. Đúng là định mệnh chúng ta phải làm người một nhà rồi! Không sao không sao. Không cần lo cho bà. Bà vừa bước ra cửa là có cả dàn taxi chờ chực tranh cướp rồi. Còn nhanh hơn đám trẻ lề mề mấy đứa nữa.
Người vừa cười lên sảng khoái chính là bà nội của Elio.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963664/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.