Alex có cảm tưởng mình giống đang giống một hòn than đỏ hừng hực đột nhiên bị người ta xối cho một gáo nước. Xèo một tiếng rồi tắt ngấm. nhất thời ngỡ ngàng tới không nói nên lời. Elio lại cười cay đắng, ánh mắt buồn tủi nói:
- Đó thấy chưa. Cô cũng ghét tôi như Matteo thôi. làm gì có ai thích một kẻ kiêu căng ngạo mạn.
Alex thật sự bối rối. Cô cảm thấy cái tình huống này hình như có hơi kỳ lạ nhưng lại không biết sai ở đâu. Giờ mà cô nói ghét hắn thì không được nhưng nói thích hắn thì không thể. Mà không nói thì cũng không ổn nốt.
Thấy Alex lúng túng hồi lâu, Elio cũng không tiếp tục làm khó cô vì vốn dĩ hắn cũng đoán được, không đặt quá nhiều kỳ vọng, chỉ đơn giản muốn trêu cô một chút. Tuy không phủ nhận là có ít thất vọng nhưng Elio làm như không có gì nói:
- Đùa một chút với cô thôi. Tôi mệt rồi. Một ngày một đêm không ngủ truy tìm tên trợ lý. Cô đưa tôi về đi. Tôi sẽ nói Giovanni chuyển tên đó đến sở cảnh sát. Còn lại tùy mọi người xử lý. Nhưng tôi nói trước, tôi sẽ không làm chứng đâu.
Elio dù bị Matteo đâm một nhát chí mạng nhưng dù gì hắn cũng là anh trai mà hắn yêu quý. Tình cảm nhất thời nói bỏ thì không thể bỏ hoàn toàn. Cũng lắm thì cứ phó mặc chó số phận của anh ấy, không nhúng tay vào.
Alex cũng không ép Elio phải chống lại Matteo. Tình cảm anh em sâu nặng như vậy, Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-noi-chung-toi-la-huynh-de/2963554/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.