Chương trước
Chương sau

“Khiến anh chết trong cơn đê mê!”
Vừa nói, cô còn vừa hà hơi vào tai anh. Khi biết cơ thể anh có phản ứng, cô nhếch môi, cắn một cái vào tai a1nh.
“Shhh...”
Phó Thiếu Lê hít một hơi, cảm nhận cảm giác tê tê trên vành tai, lưỡi cô còn nhẹ nhàng di chuyển trên tai anh.
0“Cô nhóc...”
Phó Thiếu Lê còn chưa nói xong thì đã bị chặn lời. Nhìn khuôn mặt gần ngay trước mặt, đôi mắt lấp lánh của cô hiện lên ý cười rạ3ng rỡ, cứ thế nhìn vào anh.
Hai bờ môi dính chặt vào nhau, không ai nhúc nhích gì cả.
Thấy anh không định động đậy gì, Hàn Dao giơ mộ2t tay che mắt anh, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, môi bắt đầu hành động, từ nông tới sâu, hoàn toàn khác với lần trước.
Hai người đắm chìm tro0ng đó rất lâu, đến tận khi hết oxy, Hàn Dao mới buông anh ra.
Hai người nhìn nhau, Hàn Dao trông thấy ý cười trào dâng từ đáy mắt anh, những 9ánh sáng lấp lánh càng lúc càng nhiều, đến tận khi tràn ra khắp đôi mắt.
Hàn Dao đặt tay lên khóe mắt anh.
“Đẹp quá!”
Đây là lời khen thật lòng của Hàn Dao. Mắt Phó Thiếu Lê là kiểu mắt hai mí rất đẹp, khiến người ta nhìn vào là dễ dàng sa vào đó, lại còn thêm nụ cười chết người của anh nữa.
Đầu ngón tay cô lướt qua đường cong trên khuôn mặt anh, một lần nữa cúi đầu hôn lên môi anh.
Lần này, vừa chạm vào môi anh thì cô bỗng thấy cả người bị lật một vòng, mọi thứ trước mắt nhoáng lên, sau đó cô phát hiện ra mình đang bị anh đè lên người.
Tiếng cười khẽ trào ra từ môi cô. Cô ôm lấy cổ anh, dùng sức ấn đầu anh xuống.
Từ góc độ của Phó Thiếu Lê, anh thấy Hàn Dao cười như một con hồ ly, ra sức dây dưa với anh.
Anh khiến nụ hôn trở nên sâu hơn, vừa dịu dàng lại vừa kịch liệt. Hai người quấn lấy nhau rất lâu rồi mới tách ra.
Hàn Dao bị hôn đến mức miệng hơi sưng lên. Bởi vì thiếu oxy, cô thở hổn hển, không giấu được nụ cười trên mặt.
Cô ôm lấy cổ anh, bởi vì không còn sức lực nên chỉ khoác hờ, hà hơi vào mặt anh.
“Thiếu tá, cảm giác thế nào?”
Nhìn cô gái đang cười hớn hở, thái dương của Phó Thiếu Lê giật giật, anh biết là cô nhóc này cố tình.
Lúc này cô còn hạ tay xuống, lướt qua lồng ngực anh, chui vào trong chăn, vuốt qua phần bụng dưới của anh.
Khi tay cô sắp chạm vào cái thứ đang căng phồng bên dưới, anh túm lấy tay cô.
Hơi thở của anh dồn dập, thậm chí còn lấm tấm mồ hôi trên trán.
“Cô nhóc, đủ rồi.”
Cô thừa biết rằng ở trước mặt cô, khả năng khống chế của anh là con số không tròn trĩnh, thừa biết anh không thể chạm vào cô, nhưng cô vẫn trắng trợn đốt lửa như thế.
Mắt Hàn Dao đảo quanh, cười càng tươi hơn.
“Anh nói gì cơ? Em thì vẫn chưa đủ, chẳng qua là cảm thấy có thứ gì đó cứ chọc vào em, muốn lấy nó ra thôi.”
Cô cười một cách vô tội, khiến anh càng muốn động tay động chân với cô.
Anh kìm nén bản thân, xoay người định xuống giường, nhưng sao Hàn Dao lại để anh chạy được.
Ngay lúc hai chân anh vừa chạm xuống đất, cô nhanh chóng ôm eo anh, kéo một cái thật mạnh, khiến anh ngã xuống giường.
Lần này, cô quấn cả người lên người anh, khiến anh không dám làm gì quá mạnh, sợ làm cô bị thương.
Hàn Dao dùng cả tay cả chân, liên tục làm những “động tác nhỏ” ở phía sau. Phó Thiếu Lê thở gấp, cố gắng không nghĩ tới những động tác ấy của cô, tránh trường hợp mình bị nghẹn chết.
Nhưng anh thật sự đã coi thường sức hấp dẫn của Hàn Dao đối với mình, đã thế cô còn không chịu dừng lại, khiến khả năng tự chủ bao năm qua của anh sụp đổ. Anh kéo cánh tay đang đặt trên eo mình ra, chậm rãi xoay người lại, đối diện với cô, sau đó giơ một tay ấn đầu cô, đè lên người cô.
Những nụ hôn dày đặc chạy dọc từ lông mày của cô xuống, đến tận vùng xương quai xanh của cô.
Anh thò tay vào áo cô, vừa chạm vào bộ phận mềm mại ấy thì Hàn Dao hô anh dừng lại.
Bởi vì chính cô cũng có cảm giác nên giọng cô mềm mại hơn bình thường nhiều.
“Phó Thiếu Lê, dừng lại, dừng lại! Bây giờ còn chưa được!”
Bị hô dừng lại, anh rút tay ra khỏi áo cô, cả người ngả vào người cô, rúc đầu vào cổ cô và thở dồn dập.
Hàn Dao cũng thở gấp, cảm nhận được rằng “thằng nhóc” ấy đang rất sung sức, cô ngoan ngoãn nằm im dưới người anh.
Không biết qua bao lâu, giọng nói trầm trầm của Phó Thiếu Lê vang lên. Hàn Dao không nghe thấy, bèn nhẹ giọng hỏi lại:
“Anh nói gì cơ?”
“Anh nói, bao giờ em mới thật sự trở thành người của anh hả?”
Khóe môi Hàn Dao giật giật. Cô không trả lời, vươn tay ra đẩy anh. Người đàn ông nhắm mắt lại, chống tay lên rồi nằm xuống bên cạnh cô.
“Trả lời anh đi.”
Phó Thiếu Lê cầm tay cô, đòi câu trả lời từ cô.
Hàn Dao cũng nắm lấy bàn tay thô ráp vì huấn luyện của anh.
“Đợi đến ngày chúng ta kết hôn.”
Nói xong, Hàn Dao bật cười, đến mức co cả người lại. Sau đó, như thể nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn anh, không biết từ khi nào mà anh đã nằm đối diện với cô rồi.
Thấy vẻ mặt của anh vẫn bình thường, cô mới tiếp tục cười ra tiếng. Đến tận khi cô cười đủ rồi, người đàn ông bên cạnh mới dịu dàng xoa đầu cô.
“Cười đủ rồi hả? Có đói không?”
Hàn Dao nằm sấp, giơ tay lên xoa bụng rồi gật đầu.
“Có.”
Phó Thiếu Lê gật đầu, vò đầu cô một cái nữa rồi mới đứng lên, xuống giường mặc áo vào.
Hàn Dao cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lên, định xem mấy giờ rồi. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng động ở cửa.
Cô nhổm người dậy, thấy hai vợ chồng La Hiển Thanh chúi người vào. Phó Thiếu Lê đặt tay trên tay nắm cửa, cạn lời nhìn hai người.
La Hiển Thanh đỡ Hải Liễu, ngẩng đầu xua tay nói:
“Chú và cô Liễu thật sự không cố tình nghe lén. Thấy không còn sớm nữa, cô chú chuẩn bị chút đồ ăn, định tới gọi hai đứa, ai ngờ vừa tới thì cửa mở ra.”
Ông ấy nhìn Hàn Dao nói, nhưng thực tế là nói cho cả hai người nghe.
Nhìn dáng vẻ vô tội của hai vợ chồng, Hàn Dao mới phát hiện ra cặp vợ chồng trông rất đứng đắn ấy cũng có lúc như thế này.
Cô lắc đầu một cách Lắc đầu bất đắc dĩ:
“Chú La, cô chú đừng loay hoay nữa, mau đi ngủ đi, không còn sớm nữa đâu. Cháu đã có Phó Thiếu Lê giúp rồi, muộn thế này còn bắt cô chú phải lo lắng.”
Hàn Dao hơi ngượng, muộn vậy rồi mà bọn họ còn phải lo cho cô, cô nháy mắt ra hiệu với Phó Thiếu Lê.
Phó Thiếu Lê rất quyết đoán, kéo hai vợ chồng ra khỏi phòng. Hàn Dao nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ đêm rồi, cô vội vàng ngồi dậy mặc quần áo.
Lúc cô tới phòng ăn, Phó Thiếu Lê đang bưng hai bát cơm ra, thức ăn đã được bày sẵn trên bàn. Vợ chồng La Hiển Thanh không có ở đây, chắc là về phòng ngủ rồi.
Thấy cô đi ra, Phó Thiếu Lê ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Cô nghe lời ngồi xuống cạnh bàn.
Một bát cơm đặt trước mặt cô, đũa
cũng được đưa tới trước mặt.
Cô dời mắt khỏi thức ăn, nhận đũa
và ăn một miếng cơm rồi mới mở
miệng, giọng nói ồm ồm
“Sao bây giờ anh cũng mới ăn?”
Cô ngủ nên mới không ăn, nhưng
anh vẫn có thể ăn được mà. Hàn
Dao không khỏi hoài nghi là Phó
Thiếu Lê đang ăn cơm tối lần thứ
hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.