Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười đắc ý của một người phụ nữ. Hàn Dao siết chặt điện thoại, gân xanh nổi rõ, nhưn1g cô vẫn im lặng, nghe người đó nói chuyện.
Đến khi cười đủ rồi, người đó mới dừng lại. Sau một hồi im lặng, rốt 0cuộc Hàn Dao cũng mở miệng:
“Mục đích của bà là gì?”
Có vẻ như người ở đầu bên kia hơi sửng sốt, sau đó m3ới chậm rãi nói một câu:
“Các người không thể gặp nhau, đó là điều mà tao vui nhất. Thấy mày sống như một tên ăn 2mày là tao lại phấn chấn. Nhìn cả nhà mày bị tra tấn, trong lòng tao vô cùng khoái trá. Bố nợ thì con trả, chính là đạo l0ý ấy, ha ha ha ha ha ha!”
Người ở đầu bên kia cười một cách điên cuồng, thậm chí Hàn Dao còn nghe thấy tiếng hít 9thở phì phò vì thiếu oxy sau một tràng cười dài.
“Bà vĩnh viễn không định nói cho tôi biết người thân của tôi là ai sao?”
Không đợi người ở đầu bên kia nói tiếp, cô đã tiếp lời:
“Bà muốn cả nhà tôi đau khổ, nhưng chắc bây giờ chỉ có một mình tôi đau khổ thôi. Nhìn dáng vẻ của bà thì chắc là những người khác đều không hay biết gì cả, xem ra bà vẫn chưa đạt được mục đích rồi. Nếu thật sự có bản lĩnh, tốt nhất bà nên khiến những người thân mà tôi chưa từng gặp mặt đau đớn quằn quại, nếu không, đợi đến khi trở về, tôi sẽ không để bà sống yên đâu!”
Câu nói không hề có độ ấm ấy vang lên từ miệng Hàn Dao, mấy người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592041/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.