Tiếc là hai người trong cuộc đều không cảm thấy có gì không ổn, Hà Tiêu Linh cũng không muốn kiếm chuyện, thế là ba người cứ yên tĩnh su5ốt dọc đường.
Lúc mang đồ về phòng ngủ, Trương Lan Tiếu vẫn chưa trở về.
Những phòng ngủ khác cũng lần lượt tới lấy đồ 6đi. Ba người nhàm chán ngồi trong phòng ngủ, thay lại bộ quần áo huấn luyện rồi ra ngoài, đi tới sân huấn luyện.
Trong sân huấn7 luyện rất ít người, bắt mắt nhất là ba người đứng dưới quốc kỳ. Chỉ nhìn qua là Hàn Dao thấy rõ ba người đó, ánh mắt cô bình tĩnh, khô4ng chút gợn sóng, thậm chí biểu cảm cũng không hề thay đổi chút nào. Ngược lại, hai người đang đi bên cạnh cô lại chuyển mắt nhìn cô. K8hông trông thấy biểu cảm như trong tưởng tượng, Chúc Quân Dương huých vào tay Hàn Dao.
“Đang làm gì thế?”
“Ý cô là mấy người đứng dưới cờ hả?”
Giọng cô vẫn không không bộc lộ cảm xúc gì, Chúc Quân Dương còn chưa kịp trả lời thì giọng nói bình tĩnh ấy lại vang lên.
“Cô mù hay bị gỉ mắt che đi hết vậy?”
Chúc Quân Dương nghẹn họng, đến mức đỏ cả mặt, cuối cùng mới phun ra được một câu:
“Tôi chỉ đang lo lắng cho cô thôi mà, sợ cô nhìn thấy cảnh ấy sẽ cảm thấy khó chịu.”
Hàn Dao liếc nhìn cô ấy.
“Cô nói xem, tôi nên thấy khó chịu thế nào?”
Chúc Quân Dương sờ đầu, một lần nữa nghẹn lời.
“Bọn họ đang...”
Giọng nói hờ hững lọt vào tai hai người, có vẻ còn hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Ghen tỵ? Bực tức? Hay đúng ra đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592020/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.