“Không có thật hả?” Hàn Dao lắc đầu, không biết Nhậm Thiên Nghênh hỏi cô chuyện này làm gì. “Nhưng mà...” Nhậm Thiên Nghênh sấn lại, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực. “Nhưng mà cái gì?” Hàn Dao ho nhẹ một tiếng, 6hơi nghiêng đầu đi. “Bà ngoại tôi có cháu trai, có được tính là anh trai không?” Nhậm Thiên Nghênh ngồi thẳn7g lại, nhìn vào trong điện thoại. “Đương nhiên không tính rồi! Có quan hệ huyết thống với cô đâu!” Nghe thấy4 câu trả lời trong dự liệu ấy, Hàn Dao nở nụ cười, nói đùa thôi mà. “Cái này thì phải hỏi người đã sinh ra tôi, tôi 8thật sự không biết.” Hàn Dao nhún vai, tiếp tục đánh vô lăng, chiếc xe chạy vào đường cái. Nhậm Thiên Nghênh chẳng buồn phàn nàn về kỹ thuật lái xe của Hàn Dao nữa rồi. Cô ấy tựa vào ghế, ngước lên bốn mươi lăm độ, bắt đầu ngẩn ngơ. Sau hơn hai tiếng, hai người tới một thị trấn nhỏ ở tỉnh bên cạnh. Vốn dĩ Nhậm Thiên Nghênh định đi làm nhiệm vụ lần này một mình, kéo Hàn Dao đi theo chỉ là ý tưởng đột phát. Sau khi tìm một khách sạn nhỏ để ở, Nhậm Thiên Nghênh ném một tấm thẻ ngân hàng cho Hàn Dao, còn mình thì ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Trước khi đi, Nhậm Thiên Nghênh giao cho cô một chuyện. Ngủ một giấc trước, đến mai ngủ dậy, cô phải đi mua một ít đặc sản địa phương cho Nhậm Thiên Nghênh, mỗi loại mua một ít. Khi biết số dư trong thẻ, Hàn Dao không mấy quan tâm tới chuyện Nhậm Thiên Nghênh rốt cuộc muốn mua bao nhiêu thứ nữa. Nhậm Thiên Nghênh lái xe đi rồi, cho nên ngày mai đi mua đồ, cô phải tự nghĩ cách, đi bộ hoặc là tìm một phương tiện giao thông nào khác, đều do cô quyết định. Bị bỏ lại ở khách sạn như thế nhưng Hàn Dao cũng không có ý kiến gì. Cô lấy thẻ phòng, ra khỏi khách sạn và tìm một quán mì, ăn một bát mì lớn rồi trở về căn phòng đã đặt trong khách sạn. Tắm xong, cô lên giường ngủ thẳng tới sáng. Sau một ngày một đêm dồn nén, tất cả những lời nói của người phụ nữ Lý Minh Lệ điên khùng ấy bị cô ép xuống tận đáy lòng. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, không ai có thể nhìn ra được, cho dù là người biết chuyện như La Hiển Thanh ở đây cũng chưa chắc đã phát hiện ra điều gì từ nét mặt của cô. Suốt ngày hôm sau, Hàn Dao chỉ lo tìm kiếm đặc sản cho Nhậm Thiên Nghênh. Mặc dù nơi này là một điểm du lịch, nhưng vì không phải ngày lễ nên không quá đông người. Dù là thế, Hàn Dao vẫn phải bon chen từ sáng tới chiều mới mua đủ mọi thứ, ném hết vào khách sạn. Cô lại tới quán mì hôm qua, gọi một bát mì lớn, an ủi cái dạ dày không được ăn trưa của mình. Đang ăn dở thì có người vỗ vai cô, khiến bàn tay đang cầm đũa của cô rung lên. Hàn Dao cúi đầu nhìn hai chiếc đũa đang nằm trên mặt đất, rồi lại liếc nhìn Nhậm Thiên Nghênh. Cô ấy không chút khách khí, đã ngồi xuống cạnh cô rồi. Hàn Dao lấy một đôi đũa sạch khác trong giỏ trúc, tiếp tục ăn mì. “Chủ quán, cho một bát mì thịt bò, nhiều thịt vào nhé!” “Có ngay!” Ở bên trong, chủ quán cất cao giọng đáp lại. Nhậm Thiên Nghênh cười tươi: “Sao hả? Chen lấn cả ngày trời, có mệt không?” Hàn Dao vẫn đang ăn mì xì xụp, Nhậm Thiên Nghênh hỏi cô. Mì nhét đầy trong miệng, Hàn Dao chỉ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái rồi gật đầu cái rụp. Nhậm Thiên Nghênh cười không nói gì, nhận lấy bát mì đầy ắp từ tay bà chủ quán. “Cảm ơn!” Cô ấy cười ha ha cảm ơn người ta. Bà chủ quán khá tế nhị, mỉm cười với cô ấy rồi xoay người về sau quầy. Nhậm Thiên Nghênh ngửi bát mì thơm nức trước mặt rồi cũng cầm đũa lên ăn, tốc độ không thua kém gì Hàn Dao. Hàn Dao liếc nhìn Nhậm Thiên Nghênh, thấy cô ấy ăn như sắp chết đói, cô lẳng lặng dịch bát của mình đi, quay sang hướng khác ăn tiếp. Sau khi giải quyết xong bữa ăn không biết là bữa trưa hay bữa tối, hai người trở về khách sạn. Hàn Dao không muốn hỏi xem Nhậm Thiên Nghênh đi làm gì, dù sao mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, chuyện gì cũng phải có giới hạn, điều không nên hỏi thì đừng hỏi, điều không nên nói thì đừng nói. Sau khi sửa soạn đồ đạc, kiểm tra lại xem có thứ gì bỏ quên không, Nhậm Thiên Nghênh và Hàn Dao đi trả phòng, hai người lên đường trở về. Hàn Dao vẫn lái xe, Nhậm Thiên Nghênh thảnh thơi ngồi trên ghế phụ. Có vẻ rất mệt mỏi, chỉ một lát là cô ấy ngủ thϊếp đi. Hàn Dao lẳng lặng đóng cửa sổ lại, sợ cô ấy bị cảm trong lúc ngủ, tốc độ xe cũng giảm xuống. Lúc về tốn thêm nửa tiếng so với lúc đi. Sau gần ba tiếng, Hàn Dao lái xe tới dưới tòa ký túc xá, Nhậm Thiên Nghênh cũng mở mắt ra. “Tới rồi à?” Có lẽ vẫn chưa tỉnh hẳn, Nhậm Thiên Nghênh ngồi im trên ghế phụ, chỉ vẫy tay bảo Hàn Dao đi làm chuyện của mình. Hàn Dao xuống xe, lấy ba lô của mình rồi nhanh chân bước lên cầu thang trở về phòng ngủ. Xe đỗ rất lâu bên dưới, Nhậm Thiên Nghênh vẫn chưa tỉnh hẳn, thò tay vào túi thì chạm vào điện thoại, đúng lúc âm báo tin nhắn vang lên. Cô ấy bèn lấy nó ra, biểu tượng ứng dụng WeChat hiện thông báo tin nhắn đến. Nhậm Thiên Nghênh mở ra xem, thì ra là Hàn Cẩm đồng ý kết bạn. Cô ấy gửi icon mỉm cười đi, chờ một hai phút mà không thấy nhắn lại, lúc này mới mở cửa xe bên ghế phụ ra, vòng sang bên ghế lái. Chiếc điện thoại bị ném bên ghế phụ, cô ấy khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi ký túc xá. Trong phòng ngủ, Trương Lan Tiếu và Chúc Quân Dương vẫn đang nằm trên giường, Đại Lan và những người khác thì ra ngoài rồi. Hàn Dao rón rén tới cửa phòng ngủ, khi thấy hai người họ đang nói chuyện, cô mới thoải mái đi lại. Tiếng ba lô nặng nề đặt xuống cùng với tiếng bước chân khá rõ khiến Trương Lan Tiếu và Chúc Quân Dương rời mắt sang người cô. Thấy là Hàn Dao, mắt bọn họ sáng lên, Hàn Dao vui vẻ nhìn bọn họ. “Chúc mừng các cô vì đã thành công trở về!” Lời chúc mừng thật lòng của cô nhận được sự đáp lại từ hai người. Trương Lan Tiếu ngồi dậy, vỗ vào chỗ trống bên cạnh, bảo Hàn Dao ngồi xuống. Hàn Dao đặt ba lô vào đúng chỗ, cũng không khách sáo gì cả, ngồi xuống bên cạnh Trương Lan Tiếu. Trương Lan Tiếu quan sát quần áo trên người Hàn Dao. “Bộ quần áo này không rẻ, chắc không phải của cô đúng không?” Hàn Dao cúi đầu nhìn quần áo, đúng là không phải của cô thật. “Người đưa tôi đi khỏi bờ biển hôm đó cho mượn đấy. Cô ấy là liên trưởng của đội lục chiến hải quân, tên là Nhậm Thiên Nghênh.” Vừa nói, cô vừa sờ vải áo, rất mềm và dễ chịu. Nhìn dáng vẻ của Hàn Dao, Trương Lan Tiếu biết mình nên và không nên nói điều gì. Khi biết sợ qua về những gì Hàn Dao trải qua trong mấy ngày qua, bọn họ bắt đầu kể đủ mọi chuyện xảy ra trong rừng. Hàn Dao càng nghe càng thấy lúng túng, đến cuối cùng, trán cô còn toát mồ hôi. Chúc Quân Dương nói đến đâu là Hàn Dao cũng có thể tiếp lời được. Trương Lan Tiếu không nói gì, như cười như không nhìn Hàn Dao. Rất lâu sau, Chúc Quân Dương mới cảm thấy lạ khi Hàn Dao có thể đoán đúng từng chỗ một như thế. Cô ấy đảo mắt một hồi, cuối cùng biết được đáp án, cô ấy nhào tới ấn Hàn Dao xuống giường, kề sát mặt vào mặt cô. Từ ánh mắt của Chúc Quân Dương, Hàn Dao cảm nhận được sự nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]