Bị Chúc Quân Dương nhào tới ôm thật chặt, Đại Lan suýt thì nghẹt thở.
“Ý tôi là châm cứu, Dương Dương, cô mau buông t5ay ra, ôm chặt quá rồi!”
“Ồ, thì ra là thế, tôi xin lỗi.”
Chúc Quân Dương buông tay ra. Đại Lan được hít thở6 không khí trong lành, vội vàng xoay người đi tới chỗ tủ của mình để tìm dầu hồng hoa. Chúc Quân Dương ngồi xuống cạnh Hàn D7ao, những người khác trong phòng ngủ thấy vậy thì ập tới xem.
“Hàn Dao, sao cánh tay cô lại ra nông nỗi này vậy, ghê4 quá!”
Mấy người nhao nhao cả lên. Hàn Dao lần lượt nhìn từng người một rồi lắc đầu nói là buổi chiều khiêng lốp xe 8nên thành ra như vậy, không có vấn đề gì cả.
Đại Lan chui từ bên ngoài vào, đẩy Chúc Quân Dương đang ngồi cạnh Hàn Dao đi, chuẩn bị thoa dầu hồng hoa cho cô.
“Mọi người giải tán hết đi, để Đại Lan thoa dầu hồng hoa giúp tôi là được. Cảm ơn mọi người đã quan tôi, tôi không sao, vết thương nhẹ thôi mà.”
Lời nói của Hàn Dao khiến mọi người chép miệng, giải tán đi làm chuyện của mình. Chúc Quân Dương giữ tay Hàn Dao, để Đại Lan tiện thoa dầu.
“Cô nhẹ thôi đấy Đại Lan, buổi trưa cô mạnh tay như thế, bây giờ phải nhẹ nhàng thôi. Đại Dao không nhịn đau giỏi như tôi đâu!”
Đại Lan đang định đổ dầu hồng hoa vào tay thì khựng lại. Cô ấy nhìn về phía Chúc Quân Dương, ánh mắt chứa đầy ý cười, biểu cảm căng cứng. Trương Lan Tiếu mím môi, quay đầu đi một trăm tám mươi độ, bởi vì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591981/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.