Hàn Dao lần lượt tháo khẩu súng trường vừa được nhận, chậm rãi nghiên cứu tất cả các linh kiện của khẩu súng một lượt, sau đó lại thong thả lắp 5lại.
Cô lặp lại một lần nữa rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai giáo quan.
“Có cần tính thời gian không?”
Cặp mắt Hà 6Tiêu Linh sáng rực lên.
“Ái chà, lần đầu tiên mà đã dám tính thời gian rồi, được đấy, được đấy nhỉ! Tôi thích, nào nào, để tôi giúp cô!7”
Hàn Dao liếc nhìn Hà Tiêu Linh, cầm lấy thân súng và ra hiệu cho cô ấy. Hà Tiêu Linh móc đồng hồ bấm giờ trong túi ra.
“Chuẩn4 bị! Bắt đầu!”
Hà Tiêu Linh vừa dứt lời, Hàn Dao lập tức tiến hành. Động tác của cô rất nhanh, bằng với tốc độ của Giang Hàn lúc trước,8 hai mươi giây.
Hà Tiêu Linh ấn đồng hồ bấm giờ, vươn tay đảo lẫn lộn những linh kiện mà Hàn Dao để dưới đất.
“Được rồi, tiếp tục đi!”
Hàn Dao không nói gì, cô nhíu mày một cái, tốc độ lắp ráp cũng không giảm đi, tuy rằng không bằng Giang Hàn vừa rồi, nhưng không hẳn là chậm. Sau bốn mươi giây, một khẩu súng trường được lắp ráp thành công.
Hà Tiêu Linh tặc lưỡi.
“Chẹp chẹp, thời gian như này cũng tàm tạm, vẫn phải luyện tập thêm.”
Khóe môi Hàn Dao giật giật, đứng lên khỏi mặt đất.
“Nào nào, thế này đi, chúng ta thử cái khác.” Giang Hàn nhìn Hàn Dao, gật đầu một cái.
“Cho cô năm viên đạn, cô cảm thấy mình có thể bắn được bao nhiêu điểm?”
“Khỏi phải nói, chắc chắn là sẽ đạt điểm tối đa rồi!”
Hà Tiêu Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591974/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.