“Giáo quan Hà!”
Cánh tay cô lại run lên, nhưng đang ở trước mặt Hà Tiêu Linh, cô không dám vung tay, chỉ có thể giữ5 nguyên tại chỗ.
Hà Tiêu Linh vẫn cười nhìn cô.
“Nghịch súng bao giờ chưa?”
Cô ấy chỉ vào khẩu sún6g tự động kiểu 95 còn mới bảy mươi phần trăm trên tay Hàn Dao. Hàn Dao cúi đầu nhìn nó, lắc đầu với cô ấy.
“Chưa n7ghịch bao giờ? Trông tư thế cầm súng chuẩn của cô thì đâu giống người chưa từng chạm vào súng.”
“Trong tiết lý thu4yết trước đó, các giáo quan đã giảng về những nội dung quan trọng này rồi mà?”
“Cô nhớ hết ấy hả? Chỉ dựa vào nhữn8g bài học lý thuyết ấy mà cô đã quen tay thế rồi sao?”
Hàn Dao chỉ có thể gật đầu. Đúng là cô đã nhớ hết rồi, còn những người khác thì cô không biết.
Nụ cười trên môi Hà Tiêu Linh ngày một rõ rệt. Sau vài giây nhìn chằm chằm vào Hàn Dao, cô ấy túm cổ áo Hàn Dao lên, kéo cô lên xe địa hình, không đợi cô ngồi vững đã rời khỏi bãi cát.
Hàn Dao ngơ ngơ ngác ngác, cứ thế bị Hà Tiêu Linh đưa đi, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một sân vận động lớn. Hà Tiêu Linh tắt máy, nhanh chóng xuống xe, còn đá Hàn Dao một cái.
“Xuống đi, lề mề gì đấy?”
Hàn Dao vác súng xuống xe, đi theo Hà Tiêu Linh vào trong sân vận động.
Quả nhiên, bên trong là một thế giới khác. Lúc đứng bên ngoài, nhìn thấy mấy chữ nổi “trung tâm bắn súng”, tim Hàn Dao đập thình thịch, càng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591973/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.