“Các cô bảo tôi làm gì cũng được, chỉ có bơi lội là không được.”
Câu nói này hiển nhiên là đang “khuất phục” trước Hà Tiêu Linh.5 Thấy cô lăn đi xa, Hà Tiêu Linh đứng lên, cười xì một tiếng.
“Cô cũng chỉ có thế thôi!”
Giang Hàn đá mũi chân vào Hàn 6Dao, Hàn Dao lập tức đứng lên.
“Giáo quan Giang.”
Hàn Dao ngoan ngoãn đứng thẳng người, Giang Hàn không đứng lên, vẫn n7gồi đó ngửa đầu nhìn cô.
“Cô có biết kết quả bơi một ngàn mét của cô vừa rồi thế nào không?”
“Tôi biết, rất tệ.”
Lúc nói, cô dừng lại giây lát. Giang Hàn nhìn Hàn Dao, giơ đồng hồ bấm giờ lên.
“Thì ra cô cũng biết cơ đấy, tôi còn tưởng rằ8ng cô không biết đấy.”
Giọng nói thản nhiên ấy rất phù hợp với phong cách trước giờ của Giang Hàn, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hàn Dao nhìn chiếc đồng hồ bấm giờ đang được giơ lên, đôi mắt dừng lại trên con số hiển thị trên đó. Mặc dù đã biết trước kết quả rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy, Hàn Dao vẫn giật mình. Sau đó, cả người cô đau quằn quại khiến tay cô run lên.
Giang Hàn cũng trông thấy trạng thái cơ thể của Hàn Dao, cô ấy cất đồng hồ bấm giờ đi.
“Anh thiếu tá đưa cô đi lúc sáng thế nào?”
Giang Hàn chuyển chủ đề hơi đột ngột, tự nhiên nhắc tới Phó Thiếu Lê, khiến Hàn Dao không load được ngay. Sau mấy giây im lặng, cô mới sực hiểu là Giang Hàn đang hỏi mình.
“Anh ấy hả, tốt lắm, cũng giống như các cô, không có gì đặc biệt.”
Giang Hàn gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591967/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.