Hàn Dao hít sâu một hơi, nhảy thẳng xuống nước, bọt nước văng tung tóe. Hà Tiêu Linh ngồi trên ghế, lau nước bắn trên mặt mình, mắng một câu: “5Con nhóc thối! Tư thế nhảy không đạt tiêu chuẩn!”
Giọng cô ấy không lớn, vậy nên Hàn Dao không nghe thấy. Giang Hàn cười, lau mấy giọt6 nước trên mặt đi.
“Tư thế nhảy của cậu chắc gì đã khá hơn, còn nói người ta.”
“Nhưng lúc kiểm tra, chúng ta đâu cần để ý tới 7tư thế nhảy.”
Giang Hàn trợn trắng mắt nhìn cô ấy.
“Vậy cậu còn ý kiến gì nữa?”
Hà Tiêu Linh giật nảy mình vì ánh mắt 4đó của Giang Hàn. Cô ấy sờ mũi, im lặng ngồi đó nhìn Hàn Dao bơi.
Hàn Dao nhảy xuống bể bơi, cái lạnh của nước khiến cơn mệt mỏi buổi 8trưa gần như tan biến hết. Cảm giác nghẹt thở trong nước khiến nỗi lòng cô căng thẳng. Cô nhắm mắt lại, âm thầm cổ vũ bản thân, điều chỉnh tư thế cho đúng.
Việc bơi lội trong quân đội khác với những đội bơi dự thi, không cần tuân thủ tiêu chuẩn rõ ràng nào cả, mà chỉ cần hoàn thành quãng đường bơi trong thời gian đã được quy định. Bơi tự do, bơi bướm, bơi ngửa, kiểu gì cũng được, mục đích chủ yếu là bơi tới đích, quá trình không quan trọng, đẹp hay không cũng không sao.
Hai người trên bờ càng xem càng nhíu chặt lông mày, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc. Lúc mới xuống nước, tốc độ của Hàn Dao không chậm, nhưng theo thời gian trôi qua, bơi qua bơi lại được một lần là tốc độ của cô chậm dần đi. Mới được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591966/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.