“Cô nhóc, vẫn chưa định nói tên cho tôi biết à?”
Hàn Dao quay đầu, không muốn nhìn anh nữa.
“Hàn Dao, Dao trong dao viễ5n.”
Bây giờ mỗi lần nói tên cho người khác, Hàn Dao lại vô thức bồi thêm câu đằng sau.
“Hàn Dao, tên nam tính vậy. Ai 6đặt tên cho cô mà có cá tính thế?”
Phó Thiếu Lê không ngờ là tên của cô lại nam tính như thế.
Nghe anh hỏi vậy, ánh m7ắt của Hàn Dao ảm đạm hẳn đi.
“Bà ngoại tôi đặt, tôi theo họ bà.” “Bà ngoại cô?”
Phó Thiếu Lê không lường trướ4c được là cảm xúc của cô lại thay đổi rõ ràng như thế, trong lòng cũng đoán được đôi chút.
“Tôi được mẹ nuôi nhận về từ nhỏ. T8rước khi nhận nuôi tôi, mẹ nuôi đã ly hôn với chồng, sau đó sống với tôi. Thỉnh thoảng mẹ của bà ấy, cũng chính là bà ngoại tôi vẫn qua lại với nhau. Năm tôi mười hai tuổi, mẹ nuôi tôi tự sát vì bệnh trầm cảm. Bảy năm sau đó, tôi vẫn luôn sống với bà ngoại, tên cũng sửa lại, đến tận năm nay mới nhập ngũ.”
Lúc nói ra những lời này, Hàn Dao cũng cảm thấy nhớ bà ngoại. Bà là người tốt với cô nhất trên thế giới này, nhưng bây giờ cô lại không ở bên cạnh bà.
Càng nói, mũi cô càng cay hơn. Mới mấy ngày mà cô đã bắt đầu nhớ bà rồi, về sau phải làm sao đây!
Nhìn cô gái với chóp mũi đỏ ửng bên dưới, Phó Thiếu Lê sinh lòng thương xót, bỗng muốn ôm cô vào lòng.
Nghĩ vậy, anh cũng làm luôn, trực tiếp nằm trên mặt đất, vươn tay ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591892/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.