Chương trước
Chương sau
Phó Thiếu Lê thẳng tay xốc cái mũ trên đầu Hàn Dao lên, cái mũ rơi xuống đất. Hàn Dao sầm mặt lại, lại là cái trò này. Người đàn ông này cứ t5hích hành hạ cái mũ của cô, chờ đó, Phó Thiếu Lê!
“Làm cái gì đấy hả!”
Phó Thiếu Lê cười, cô nhóc này thẹn quá hóa giận nhan6h như thế, thú vị thật.
“Sao hả? Thẹn quá hóa giận à?”
Nhìn nụ cười trên môi Phó Thiếu Lê, Hàn Dao cũng nở nụ cười.
7“Sao tôi lại thẹn quá hóa giận được, cho dù thủ trưởng có thẹn quá hóa giận thì tôi cũng sẽ không. Thủ trưởng nghĩ nhiều quá rồi.”
N4ói xong những lời đó, Hàn Dao nhặt mũ lên, phủi bụi trên đó đi. Cô không đội lên nữa, sợ người đàn ông dở hơi này lại hất xuống đất, mất côn8g cô cúi người nhặt lần nữa.
Phó Thiếu Lê nhìn động tác của Hàn Dao, ánh mắt hơi khó đoán.
“Cô tên là gì?”
Hàn Dao nhìn anh.
“Thủ trưởng muốn biết tên tôi à?”
Phó Thiếu Lê gật đầu.
“Vậy thủ trưởng có thể cho tôi biết tên anh trước không?”
“Phó Thiếu Lê, thiếu tá lục quân, năm nay hai mươi sáu tuổi.”
“Ha!”
Hàn Dao bỗng bật cười.
“Thủ trưởng nói kỹ như thế, cứ như đi xem mắt tìm bạn gái vậy.”
Phó Thiếu Lê sợ cô không biết, cho nên mới nói cả tuổi của mình ra, ai ngờ cô lại nói như thế.
“Cô thích nghĩ như thế thì tôi cũng không để bụng. Bây giờ đến lượt cô nói tên mình cho tôi biết rồi.”
“Thủ trưởng cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết à?”
Hàn Dao càng lúc càng ngứa mắt với cái thái độ này của Phó Thiếu Lê. Cô dứt khoát giơ tay lên, tung ra một cú đấm, nhắm thẳng vào mặt anh, hơn nữa còn phối hợp với cả chân.
Phó Thiếu Lê đỡ được nắm đấm của Hàn Dao, nhưng lại trúng một cú đá của cô, hứng chịu cú đá không hề nhẹ nhàng ấy. Phó Thiếu Lê ăn đau, phải buông tay Hàn Dao ra, chuyển sang ôm vùng bẹn.
Cú đá của cô nhóc này rõ là muốn xử đẹp cái mạng thứ hai của anh mà.
Đá trúng một cú, Hàn Dao không tung ra chiêu thứ hai nữa. Cô cầm mũ lùi về sau hai bước, nhìn Phó Thiếu Lê đau đến mức khom người xuống.
Hàn Dao vốn rất phấn chấn vì đánh trúng anh, nhưng một hồi lâu không thấy anh đứng lên, cô không khỏi bất an, chậm rãi nhích tới cạnh Phó Thiếu Lê, chọc vào người anh.
“Phó Thiếu Lê, anh vẫn ổn chứ? Chẳng lẽ vừa rồi tôi... A!”
Còn chưa nói xong, cô đã bị một nguồn lực lớn kéo xuống, cả người bị đè trên mặt đất.
Hàn Dao lập tức trợn mắt nhìn người đàn ông đang đè trên người mình. Khuôn mặt gần trong gang tấc và hormone nam tính dày đặc phả vào mặt khiến cô hơi hốt hoảng.
“Anh không sao hả! Mau buông tôi ra!”
Phó Thiếu Lê cười, đè cô không để cô nhúc nhích.
“Tôi có nói là tôi không sao à?”
Cô nhóc này thật to gan, chỗ đó của đàn ông là nơi để cô tùy tiện đụng vào à? Phải dạy cho cô một bài học mới được!
“Tôi, tôi thấy anh có sao đâu, còn có sức đè tôi nữa!”
Hàn Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng bị Phó Thiếu Lê nghe thấy hết “Cô nhóc này, có biết nơi đó của
đàn ông không thể tùy tiện đụng vào
không hả? Tí tuổi đầu, học mấy thứ
đó ở đâu thế hả?”
Hàn Dao vươn tay đẩy Phó Thiếu
Lê, muốn làm anh đứng lên.
“Anh đứng lên, đứng lên đi! Nặng
chết mất!”
Phó Thiếu Lê không muốn buông cô
ra, vẫn tiếp tục đề như thế. Chẳng
qua hai tay anh chống lên một chút,
giữa hai người có khoảng trống,
không đến mức dính sát vào nhau
như vừa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.