Hà Tiêu Linh xoay người rời đi, hoàn toàn
không thèm để ý tới Triệu Thù Nhiên vẫn
đang chạy, bước đi vô cùng ung dung. Hàn
Dao chẳng buồn nhúc nhích 5gì, sau một hồi
hít thở, cô cầm lấy bánh bao trong tay
Trương Lan Tiếu, vừa nhai ngấu nghiến vừa
nhìn Triệu Thù Nhiên. Đến tận khi cô ăn
xong bốn cáói bánh bao, Triệu Thù Nhiên
vẫn chưa chạy xong. Cô uống một hớp nước
lớn trong bình, sau đó dẫn đầu đứng lên, đi
về phía ký túc xá, không nói một câ7u còn
lại. Những người còn lại cũng chẳng rảnh mà
để ý tới Triệu Thù Nhiên, nối đuôi nhau rời
đi.
Triệu Thù Nhiên nhìn bọn họ rời đi, không
4có một ai chờ cô ta. Không mang nước
mang
đồ ăn tới thì cũng thôi đi, bây giờ còn
không chờ cô ta, lát nữa cô ta chạy xong thì
ai đưa cô ta về chứ! 8
Hàn Dạo chết tiệt! Trước kia cô ta đi đến đâu
cũng là tiêu điểm ở đó, bây giờ lại bị một
người cướp mất. Chuyện này khiến Triệu
Thù Nhiên tức đến mức đau cả ruột, đã bao
giờ có người đối xử với cô ta như thế đâu!
Từ xa, Hàn Dao đã nhìn thấy Đường Duy Hy
chờ ở cửa ký túc xá. Thấy nhóm họ quay lại,
anh ta vội vàng đến đón. Đầu đuôi câu
chuyện như thế nào thì anh ta đã hỏi Trương
Lan Tiếu rồi, Trương Lan Tiếu cũng nói cho
anh ta hết cả rồi.
“Sao rồi? Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Duy Hy,
khóe môi Hàn Dao khẽ cong lên, đón nhận
ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/591872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.