Trương Lan Tiêu đọc một cuốn sách không biết tên là gì, còn Chúc Quân Dương thì nghe nói là ăn no quá nên đang chống đẩy dưới đất. Hàn Dao thật sự cảm thấy cô ấy ăn no rửng mỡ, rảnh quá không có việc gì làm. Cô đang chuẩn bị trèo lên trải ga giường thì ngoài cửa vang lên một tiếng gọi: “Mau ra đỡ tôi với!” Nhưng chưa ai kịp làm gì thì bóng người đó đã bị đẩy ngã xuống đất, kèm theo một giọng nói đầy oán trách: “Ai thế hả? Đứng chắn trước cửa làm gì!” Giọng nói này vừa nghe là biết mắc tính tiểu thư. Hàn Dạo khẽ nhíu mày, cùng Trương Lan Tiếu đi đỡ người dưới đất lên ghế ngồi. Chúc Quân Dương lập tức đưa một cái khăn qua: “Lau đi.” “Cô tên là gì?” “Cảm ơn, tôi tên là Đại Lan.” Đại Lan cũng không khách sáo, cảm ơn một câu rồi nhận mà khăn Chúc Quân Dương đưa, lau mồ hôi trên mặt. Hàn Dao đặt chiếc ba lô trên lưng cô ấy xuống đất. Cô tiểu thư õng ẹo ngoài cửa vẫn chưa hài lòng: “Này, mấy người làm gì đó, không nhìn thấy tôi cũng ở cửa sao? Không tới đây cầm đồ cho tôi đi!” Hàn Dao đang hỏi Đại Lan xem ngã có bị thương ở đâu không. Nghe thấy cô tiểu thư kia nói vậy, cô cũng không ngẩng đầu lên, càng không nói tới ba người còn lại. “Này!” Cô tiểu thư kia bước đến túm tay áo Hàn Dao, định kéo cô ra. Hàn Dao hất tay cô ta ra, nhìn thẳng cô ta và nói: “Cô có thời gian ở đây đỏng đảnh cáu gắt thì chi bằng tranh thủ thời gian đi nhận những thứ cần nhận, sắp xếp những thứ cần sắp xếp, thuận tiện sửa soạn lại mình đi.” Ánh mắt bình thản của Hàn Dạo khiến cô tiểu thư kia hơi chột dạ, nhưng cô ta vẫn hung hăng lườm Hàn Dạo một cái rồi mới tìm giường của mình. Thấy Đại Lan không sao, Hàn Dao vỗ vai cô ấy, chỉ vào bánh bao trong chậu rửa mặt rồi xoay người lên giường. Khi ba người còn lại trong ký túc xá quay lại, Hàn Dao vẫn đang loay hoay với cái chăn. Lúc ba người đi vào thì Đại Lan đã tắm xong và quay lại rồi, đang ngồi ăn bánh bao mà nhóm Hàn Dao mang về. Thấy ba người đi vào, Đại Lan nhiệt tình chào hỏi họ, Trương Lan Tiếu và Hàn Dao thì chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục việc đang làm Chúc Quân Dương là một người hiếu động, dẫn họ đi lấy đồ. Ăn xong một cái bánh bao, Đại Lan lấy một cái đưa cho cô nàng tiểu thư kia. “Này, đây là bữa tối. Đám Hàn Dạo mang từ nhà ăn về, mỗi người ba cái. Cô mau ăn đi.” “Này cái gì mà này, tôi có tên, Triệu Thù Nhiên!” Cô ta liếc nhìn chiếc bánh bao trên tay Đại Lan, hất tay một cái: “Tay cô có sạch không đấy! Bớt giả vờ tốt bụng đi, sao tôi phải ăn bánh bao cô đưa cho tôi chứ!” Triệu Thù Nhiên hất tay Đại Lan, làm cô ấy giật mình, chiếc bánh bao trong tay rơi xuống đất, lăn dưới đất hai vòng nên dính đầy bụi. Đại Lan sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao rơi trên đất. Triệu Thù Nhiên hất đầu nhìn Đại Lan đang ngây người: “Có cái bánh bao mà cũng không cầm chắc, đồ vô dụng!” Nói xong cô ta đi đến chỗ chậu rửa mặt ở bên cạnh, lấy ba cái cái bánh bao mang lên giường. Đúng lúc này, Chúc Quân Dương và ba người vừa ra ngoài trở về. Đại Lan ngồi về chỗ cũ, không nói thêm gì nữa. Hàn Dao và Trương Lan Tiếu tận mắt nhìn thấy tất cả. Hai người nhìn Đại Lan nhưng cũng không nói gì. Chúc Quân Dương cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ nên tới bên cạnh Hàn Dao và hỏi cô. Hàn Dạo không nói gì, trực tiếp chống mép giường nhảy xuống, đứng bên cạnh Trương Lan Tiếu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]