Chương trước
Chương sau
Ham muốn mãnh liệt trong mắt Lâm Gia Ngôn làm cô thấy sợ hãi, qua vài giây sau cô mới có thể tỉnh táo trở lại. Cô cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa giận giữ, nên lập tức mắng hắn ta, “Tên khốn Lâm Gia Ngôn, anh mau buông tôi ra!” 
May mắn là Lâm Gia Ngôn còn chưa nắm quá chặt, cô ra sức giãy giụa cuối cùng cũng thoát ra được, sau đó cô quay người lại ném mạnh cái khăn đang cầm vào mặt hắn. 
“Anh có còn là con người nữa không! Thật buồn nôn!” 
Lâm Gia Ngôn chợt tỉnh táo lại, hắn vốn dĩ định dỗ dành, giải thích với cô nhưng bây giờ lại thấy cô phản kháng như vậy thì cảm giác tức giận lại trỗi dậy, ánh mắt hắn ta tràn đầy sự lạnh lùng và độc ác, “Tôi không phải con người? Tôi ghê tởm?”. 
Hắn ta đột nhiên giơ tay lên nắm chặt lấy tóc cô, khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, tay còn lại không hề khách khí xé rách quần áo cô. 
Khương Tiểu Lương cảm thấy da đầu đau đớn đến mức nước mắt ứa ra, còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước ngực mình lạnh toát, cúc áo bị đứt rơi vãi khắp sàn. 
Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nỗi sợ hãi và sự giận dữ đan xen khiến giọng nói của cô vang to một cách không tự chủ nổi, nếu cẩn thận lắng nghe sẽ còn phát hiện ra giọng cô hơi run rẩy. 
“Anh buông ra! Buông tôi ra!” 
Lúc này cô mới phát hiện, thì ra Lâm Gia Ngôn đã không còn là Lâm Gia Ngôn của trước kia nữa. 
Mà hắn của hiện tại có thể làm được bất cứ chuyện gì! 
Quả nhiên, dưới sự phản kháng của Khương Tiểu Lương, Lâm Gia Ngôn lại càng có cảm giác muốn làm nhục cô, thậm chí hắn ta còn cười rất xấu xa, nhìn cô như nhìn một con cừu chờ bị làm thịt. 
“Em cứ kêu đi, tốt nhất là gọi ba mẹ đến đây luôn đi, để bọn họ nhìn xem tôi làm chuyện đó với em như thế nào?” 
Lâm Gia Ngôn đã quá hiểu Khương Tiểu Lương, hắn tin chắc rằng cô sẽ không dám để ba mẹ nhìn thấy cảnh này, vì thế hắn càng không thèm kiêng nể gì, cứ thể cởi áo ngực của cô rồi cúi xuống vùi đầu vào cắn mút. 
Sự tiếp xúc da thịt như vậy khiến cô cảm thấy tuyệt vọng, cho dù là về mặt tâm lý hay sinh lý cô đều bài xích. Cô cảm thấy mất niềm tin vô cùng, nước mắt lăn dài trên má. 
“Đừng chạm vào tôi.” 
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sự đau đớn trên da đầu khiến cô không thể động đây, chỉ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mặc hắn muốn làm gì thì làm. 
Giờ khắc này, hình ảnh Tần Tống lại xuất hiện trong tâm trí cô, cô tuyệt vọng nghĩ đến người đàn ông đó đã ân cần và dịu dàng với mình như thế nào. 
Càng nhớ anh cô lại càng cảm thấy ghê tởm với Lâm Gia Ngôn, lúc đầu do cô mắt mù hay ngu ngốc mà lại có thể yêu thương một người đàn ông vô liêm sỉ như thể này chứ?! 
Trong đầu Lâm Gia Ngôn bây giờ chỉ toàn là ham muốn, hắn ta đâu còn tâm tư để ý đến suy nghĩ của Khương Tiểu Lương, lý trí của hắn ta đang gào thét đòi chiếm giữ lấy cơ thể quyến rũ của cô, mà cô càng phản kháng, hắn lại càng vội vàng muốn chinh phục cô, muốn cô phục vụ mình. 
Hắn ta quyết tâm hôm nay phải có được cô, một tay hắn luồn vào trong váy cô xoa nắn. 
Khi sờ tới vùng ẩm ướt, hắn ta bỗng sửng sốt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, hắn ta nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt độc ác, “Cô thật sự đã ngủ với người khác rồi à?” 
Khi hai người yêu nhau, tuy rằng cô không cho hắn ta tiến vào trong mà chỉ được sờ mó bên ngoài, nhưng như vậy cũng đủ để hắn ta hiểu rõ từng bộ phận trên cơ thể cô. Trước đây cô chưa bao giờ ướt nhanh như vậy, nhưng bây giờ cô lại trở nên mẫn cảm như thế, điều này làm cho hắn ta chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó mà thôi. 
Khương Tiểu Lương bỗng cảm thấy xấu hổ vì câu hỏi như vậy, nó làm cô không dám nhìn ngước lên nhìn hắn ta. 
Kể từ sau hôm ngủ với Tần Tống, cơ thể cô càng trở nên mẫn cảm, thật ra cô cảm thấy ghê tởm với sự đụng chạm của Lâm Gia Ngôn nhưng cơ thể cô lại chỉ 
biết phản ứng theo bản năng. 
Lâm Gia Ngôn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô thì liền hiểu rõ tất cả, ánh mắt hắn ta càng u ám, hận không thể nuốt sống cô, “Cô được lắm! Tiện nhân! Kỹ nữ! Cô dám ra ngoài tìm đàn ông à! Thử xem hôm nay tôi có làm chết cô không?” 
Trong cơn giận dữ, hắn vừa nói vừa đưa tay xé rách quần lót của cô rồi kéo cô áp vào thân dưới của mình. 
Khương Tiểu Lương thật sự sợ hãi, hai mắt cô rưng rưng cầu xin hắn, “Lâm Gia Ngôn, đừng mà, cầu xin anh buông tôi ra!” 
Nhưng lúc này Lâm Gia Ngôn giận dữ đến mức phát điên rồi, sao hắn ta còn có thể nghe thấy lời cầu xin của cô chứ. 
Tuy nhiên, đúng lúc hắn định cưỡng bức Khương Tiểu Lương thì đột nhiên một âm thanh kinh ngạc phát ra từ phía sau. 
Toàn thân Lâm Gia Ngôn cứng đờ, vừa quay đầu nhìn lại thì chợt cảm thấy sững sờ. Hắn bị sự tức giận che lấp lý trí nên đã hoàn toàn quên đi việc ba mẹ Khương đang ở đây! Mà lúc này, người đứng phía sau họ chính là mẹ Khương! 
Trong lúc Lâm Gia Ngôn còn đang sững sờ, Khương Tiểu Lương đã kịp phản ứng, cô nhanh chóng nắm bắt cơ hội thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn ta rồi chạy nhanh về phòng. Cô thậm chí còn không kịp trang điểm, vội vàng thay quần áo rồi chạy ra khỏi nơi đáng sợ này. 
Lúc này Lâm Gia Ngôn mới tỉnh táo lại, hắn ta vội vàng lắp bắp giải thích với mẹ Khương đang trong trạng thái kinh sợ, “Bác gái, cháu... cháu với Tiểu Lương...” 
Hắn không biết phải nói thế nào, mẹ Khương cũng rất bối rối, bà hắng giọng, ngắt lời hắn, nghiêm túc nói. 
“Gia Ngôn, hai đứa thân mật cũng phải để ý hoàn cảnh. Trong không gian riêng tư thì hai đứa muốn làm thế nào cũng được, chỉ cần đừng để bác và bác trai bắt gặp, như này thật sự rất ngượng ngùng!” 
Nói xong, bà không biết phải đối mặt với Lâm Gia Ngôn như thế nào nên vội vàng quay người trở về phòng. 
Nghe thấy lời mẹ Khương nói xong, hắn ta liền nhận ra bác gái đang hiểu lầm, hắn ta thở dài nhẹ nhõm, đồng thời khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười đen tối. 
A, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, như thế thì sau này hắn có thể muốn làm gì với đồ tiện nhân Khương Tiểu Lương kia thì làm rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.