Hai người anh một câu, em một câu cuối cùng hai người đều ngủ lăn ra không biết trời đất gì. Kết quả là đều bị muộn làm.
Khả Ái cuống cuồng đi đánh răng rửa mặt rồi chạy vào bếp làm bữa sáng. Không kịp mặc quần áo. Còn Diễn Tước thì thong thả tìm quần áo trong tủ. Tiện tay vào phòng tắm lấy đồ bỏ vào trong máy giặt. Cầm chiếc áo len của cô đang định vứt vào thì thấy tờ giấy gì đó rơi xuống đất. Anh tò mò nhặt lên xem, mày cau lại thành một nhúm.
Khả Ái làm xong đồ ăn sáng vào phòng thay đồ thì thấy Diễn Tước mặt mày cau có. Liếc xuống tờ giấy khám bệnh hôm qua cô chột dạ. Nhanh tay cướp vội, vo lại một cục. Diễn Tước nhíu nhíu mày nhìn Khả Ái. Cuối cùng cô đành phải nhắm mắt khai ra hết toàn bộ sự việc.
" Dạo này em thấy trong người có chút khó chịu, không ăn được, mất ngủ. Sợ làm phiền đến anh nên em mới dấu. Nhưng mà không có chuyện gì đâu, chỉ là bệnh vớ vẩn thôi. Không sao! Thôi đi ra ăn sáng. Muộn làm rồi..."
Khả Ái nịnh hót kéo tay Diễn Tước ra phòng ăn.
Bữa sáng trôi qua trong sự nịnh hót của Khả Ái và khuôn mặt lạnh như băng của Diễn Tước.
Khả Ái chán nản, cứ như thế này Diễn Tước sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với cô nữa thôi. Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra. Đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước mỏng manh, dần dần kết thành những giọt nước trong suốt, mặn chát lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nghiet/3282418/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.