Ông Diễn Vương cất giọng lạnh lùng, nhưng ẩn chứa trong đó là dự dịu đàng đến vô tận.
" Đan Đan, em đừng có hét lớn như vậy được không? Sẽ làm bọn nhỏ sợ đấy!"
Bà Khang Linh Đan xấu hổ nhẹ giọng nói.
" Gì chứ, bé như vậy mà...". Bà nhất quyết không chịu nhận vì sinh ra bà đã có một cái giọng lanh lảnh như vậy, mẹ bà thường trêu rằng nếu ai bắt cóc con, con chỉ cần hét lên, mẹ sẽ đến cứu con ngay lập tức. Nhưng mãi đến sau này, khi mà Diễn Vương bắt cóc bà đem về nhà mình, dù bà có hét to đến đâu, người chịu thiệt thì vẫn là bà, và có cả Diễn Vương nữa, ngồi nghe bà hét suốt cả buổi màng nhĩ tựa như muốn rách toạc ra.
" Thôi mọi người vào nhà ăn cơm đi!" Diễn Như nhí nhảnh nói. Thế là cả đoàn người nối gót nhau đi vào trong nhà.
Trong nhà đều có những đồ vật trang trí thật đơn giản, không quá hoa lệ, mang lại cảm giác ấm áp gia đình mà lâu rồi Khả Ái cô chưa được cảm nhận. Bỗng tay như được người nào đó nắm chặt lấy. Ấm áp quá!. Là Diễn Tước, anh mới đầu phân vân xem có nên nắm lấy tay cô không, vì sao ư? Anh có thể cảm nhận được sự yếu đuối, cô đơn trong đôi mắt cô. Đương nhiên anh lại...đau lòng.
Đau lòng?
Anh đau lòng vì cô ư? Sẽ không...chắc đó là lòng đồng cảm thôi.
Mọi người ngồi đông đủ quanh chiếc bàn bằng gỗ lim thơm mát, trên bàn đầy ắp những món ăn ngon, mùi hương cứ thế lượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nghiet/129077/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.