Chương trước
Chương sau
Diệc Tâm trở về phòng làm việc, cô ngồi xuống rồi mới phát hiện tim mình đập thình thịch không ngừng, mồ hôi túa ra ướt đẫm hai tay, cả người vẫn còn run rẩy. Âu Thần Hi đây là vừa mới tỏ tình với cô hay sao chứ? Thật không thể nào ngờ được, con người sắt đá như vậy mà lại hạ mình đi xin lỗi cô như vậy. Cô trách mình còn chưa hỏi rõ chuyện của Phó Tư Viễn đã vội vàng bỏ đi như vậy, có phải là anh ta đã thay cô trừng trị tên cặn bã đó hay không? Hắn ta rốt cục đã chết như thế nào, cô cảm thấy có chút bất an, nhỡ như hắn thật sự chưa chết thì sao?
Vương Hạ Chi ngồi trong phòng riêng sang trọng, tóc búi cao, mặc 1 chiếc áo hở ngực cực kỳ gợi cảm nhíu mày nhìn tên cận vệ đang đứng khúm núm trước mặt mình, cao giọng hỏi.
“Những gì ngươi nói là thật à? Đã tìm hiểu là ai làm chưa?”
Tiếu Cường lắp bắp, hắn ta là tay sai của Vương Hồng Bảo, vì tội táy máy mà bị đuổi khỏi Vương gia, chẳng hiểu Vương Đại tiểu thư nhìn trúng điểm gì ở hắn mà lại muốn hắn làm cận vệ cho cô ta. Sau này sa chân vào lưới rồi hắn mới biết Đại tiểu thư này có tâm lý không hề bình thường nên mới để mắt đến kẻ như hắn. Mỗi lần lên giường cùng cô ta hắn như bị tra tấn, thống khổ như chết đi sống lại, người hắn chi chít vết thương lớn nhỏ. Nhưng chạy trốn cũng không thể nào thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Vương Hạ Chi, phải nói là hắn đã dần quen với sự hành hạ này, luôn nghĩ cô ta chính là chủ nhân thật sự của mình.
“Thưa bà chủ, nghe nói thi thể này hoàn toàn không hề nguyên vẹn, có vẻ như bị tra tấn đến chết, ngón tay còn bị chặt đứt, cực kỳ thê thảm. Theo như hạ nhân nghe ngóng được là người của Âu gia làm ạ!”
“Âu gia...tên ngu ngốc Phó Tư Viễn sao lại dây vào Âu gia?”, Vương Hạ Chi gạt điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt lơ đễnh lướt qua thân thể cường tráng của Tiếu Cường.
“Nghe nói Phó Tư Viễn đã đâm bị thương Đại thiếu gia của nhà họ Âu nên mới bị tìm đến tính sổ!”
“Chuyện này hấp dẫn rồi đây! Đại thiếu gia họ Âu kia chẳng phải là người con bé Vương Chi Nguyệt đang để mắt tới sao?”
“Dạ vâng, nhưng Nhị tiểu thư bị từ chối rồi ạ, nên đang trốn trong phòng khóc.”
“Chẳng hiểu giống ai mà yếu đuối nhu nhược như vậy nữa! Thứ mình muốn phải do mình đoạt lấy chứ. Mau đi điều tra lịch trình mới nhất của Âu Thần Hi ngay cho ta đi!”, Vương Hạ Chi dúi tàn thuốc đang cháy dở xuống gạt tàn thuốc bằng ngọc lam, đan hai tay vào nhau mỉm cười đắc ý.
Cô ta vừa nghĩ ra 1 kế hoạch mới. May mắn là hôn nhân của cô ta với Phó Tư Viễn kia đã sớm kết thúc nếu không cô ta đã mang tiếng là góa phụ rồi, làm sao còn có thể đi cưa cẩm người đàn ông khác chứ!
Tô Hiểu Đông trở về phòng làm việc thì nhìn thấy biểu hiện thẫn thờ của Diệc Tâm, cô cứ im lặng làm việc không nói năng gì thì có vẻ lo lắng. Anh ta đi đến gần khẽ gõ gõ xuống bàn.
“Sao thế, công việc có vấn đề gì nan giải sao? Có cần tôi giúp không?”
Diệc Tâm ngẩng đầu lên bối rối.
“Không, không có gì ạ!”
Tô Hiểu Đông đưa tay lên nhìn đồng hồ, cũng vừa hay đã đến giờ cơm trưa.
“Đi ăn trưa đi, hôm nay tôi mời! Cô vào làm mấy hôm nay rồi mà tôi chưa mời cô ăn được 1 bữa đàng hoàng nữa.”
“Tôi còn chưa làm xong...”, Diệc Tâm lúng túng.
“Không sao, để đó đi! Ăn nhanh không căn tin hết món ngon đấy, cô chắc chưa ăn thử tay nghề đầu bếp ở chỗ chúng tôi rồi, không thua gì những quán ăn cao cấp bên ngoài đâu.”
Diệc Tâm mỉm cười trước lời quảng cáo khoa trương của Tô Hiểu Đông. Cô gấp hồ sơ lại, đứng dậy.
“Vâng, chúng ta đi thôi.”
Mãi đến trưa mà vẫn chưa thấy Châu Thúy Hoa đến nhưng Âu Thần Hi cũng không còn sốt ruột muốn về nữa khi anh vô tình biết Diệc Tâm làm việc ở đây. Âu Lan Thương càng lúc càng bám người 1 cách khó chịu, suốt ngày muốn anh ngồi bên cạnh.
“Lan Thương, em nghỉ 1 lát đi, để anh đi mua thức ăn cho em!”
“Không, em không ăn cơm bệnh viện đâu, khó nuốt lắm. Em muốn ăn cháo tổ yến của đầu bếp Trịnh nhà chúng ta cơ!”, Âu Lan Thương bĩu môi.
“Ngoan đi, nằm đây chờ anh đi mua cho em. Đừng có đòi hỏi quá đáng!”, Âu Thần Hi không hiểu sao lúc trước có thể chịu đựng tính cách mèo nheo này của em gái mà không hề cảm thấy phiền hà gì.
Không chờ cho Âu Lan Thương kịp than phiền thêm lời nào nữa, Âu Thần Hi nhanh chóng bước ra khỏi phòng đi xuống căn tin của bệnh viện.
Diệc Tâm ban đầu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nhưng đến khi đi cùng với Tô Hiểu Đông xuống căn tin thì cô mới thấy hối hận tràn ngập, cô cảm nhận được hàng chục ánh mắt chiếu vào người của mình đầy soi mói, thiện cảm có mà ác cảm cũng có, có điều phần lớn là ác cảm. Vô tình cô nhìn thấy Văn Tư Nhã đang ngồi ăn cùng với 1 nhóm các bác sĩ khác, cô ta nhanh nhảu chào Tô Hiểu Đông từ đằng xa.
“Chào bác sĩ Tô!”
Những người khác cũng đồng thanh chào theo. Lúc này bọn họ vẫn chưa nhìn thấy người đi phía sau Tô Hiểu Đông.
Nhưng ngay khi thấy Tô Hiểu Đông lịch thiệp kéo ghế cho Diệc Tâm thì mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, 1 trận bàn tán xôn xao nổ ra. Ai ai cũng biết gu thẩm mỹ của Tô Hiểu Đông rất cao, trước giờ cũng rất nghiêm cẩn trong tình cảm, chẳng bao giờ chủ động hẹn đi ăn với bất kỳ cô gái nào. Đây là lần đầu tiên chủ động xuất hiện trước mắt mọi người như thế này, cô gái này cũng quá là đặc biệt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.