Phương Điềm nghe tiếng bước chân bên ngoài hành lang thì nôn nóng chạy ra xem, cô phấn khởi reo lên.
“Diệc Tâm, cậu xem, Mạt Bắc về rồi này!”
Diệc Tâm trước đây rất thân thiết với Phương Điềm nên cũng thường xuyên về nhà bạn chơi, cả nhà Phương Điềm đều yêu quý cô, đặc biệt là cậu út Mạt Bắc. Cậu nhóc luôn quấn lấy Diệc Tâm, luôn miệng gọi “chị hai, chị hai”, hơn nữa còn khen cô xinh đẹp, hiền dịu hơn hẳn Phương Điềm nên cô cũng sớm coi như có thêm 1 đứa em trai nhỏ mọi chuyện đều rất mực cưng chiều Mạt Bắc. Nhà của Diệc Tâm chỉ có một người con gái duy nhất là cô, là con một nên Diệc Tâm rất cô đơn. Lần nào đến nhà Phương Điềm nhìn cả nhà đông vui cô cũng thấy rất ấm áp, vui vẻ.
Phương Mạt Bắc vừa từ chỗ làm về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phương Điềm đứng chờ sẵn, cậu vô cùng kinh ngạc.
“Chị, sao hôm nay lại có lòng tốt ra đón em vậy?”
Phương Điềm nhón chân lên cốc vào trán em trai, nhăn mặt.
“Bớt xỏ xiên chị đi, có việc cần nhờ vả em đấy, Thiếu gia!”
“Không giúp. Lần nào giúp chị cũng chẳng có tiền công, em không làm nữa!”
Loading...
“Em nói đó nhé, đừng có mà trở mặt với chị!”, Phương Điềm nói rồi kéo tay Mạt Bắc vào trong khiến cậu loạng choạng xém ngã.
Phương Mạt Bắc vừa nhìn thấy Diệc Tâm thì tròn mắt kinh ngạc, không nói nên lời.
“Chị…chị Diệc Tâm sao! Em không hoa mắt chứ?”
Diệc Tâm mỉm cười nhìn cậu em trai nhỏ đã lâu mới gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-ngang-buong-ngay-ngay-bo-tron/161039/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.