“Cái gì? Anh đang bắt tôi trả tiền nước à?”, Cố Tịnh Như trợn tròn mắt, nhìn Âu Thần Hi như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.
Có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được Thiếu gia giàu có tiền ngàn bạc vạn như anh ta lại bắt một cô gái ngay lần đầu hẹn gặp trả tiền nước, chẳng nhẽ Âu gia keo kiệt đến thế ư? Huống hồ cái thứ mà cô vừa uống là cái quái quỷ gì đó chứ chẳng phải là nước cho người uống nữa kia.
Âu Thần Hi vẫn ung dung không có vẻ gì ngại ngùng.
“Đúng đúng, đáng lẽ ra bữa nay gặp mặt cô phải mời tôi mới đúng đấy. Nhưng tôi nghĩ dù sao cũng nên sòng phẳng thì hơn, vậy tôi với cô mỗi người một nửa nhé! Phục vụ, tính tiền”, Âu Thần Hi dõng dạc gọi to.
Cố Tịnh Nghi mặt đã đen hơn than tổ ong, lật đật rút mấy tờ tiền mệnh giá lớn từ trong ví ra đập mạnh xuống bàn dằn mặt.
“Tôi trả tất cả, không cần chia đôi! Tạm biệt”.
Nói rồi cô gấp gáp bỏ đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại.
Âu Thần Hi khẽ nhếch miệng cười, cầm tờ 500 lên đưa cho người phục vụ.
“Phần còn thừa coi như phí phục vụ của mọi người! Đã vất vả rồi”
“Dạ vâng, cảm ơn ông chủ ạ!”
Âu Thần Hi đưa mắt nhìn người hộ vệ, vẫy tay ra hiệu cho anh ta đến gần.
“Chuẩn bị xe đi, tôi đến văn phòng một chuyến”
Trần Minh – hộ vệ thân cận nhiều năm của Âu Đại Thiếu gia nhìn sắc mặt vui vẻ của chủ nhân bất giác không kiềm được mà buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-ngang-buong-ngay-ngay-bo-tron/161038/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.