Anna liên tục gọi tên Đinh Kiều An rồi khen một câu: “Tên của nghe hay thật đấy.”
“Tên của cô cũng vậy.” Đều có một chữ An, đúng là trùng hợp. ***
“Tôi có thể tiếp tục vẽ bức tranh này không?”
Lúc đầu Đinh Kiều An cho rằng cô ta là một người phụ nữ kiêu ngạo, nhưng không ngờ cô ta lại lịch sự như vậy nên đã gật đầu đồng ý.
Anna đã vẽ bức tranh về cô, điều này đã làm cô rất ngạc nhiên.
Cho đến khi tan học, Anna vẫn chưa hoàn thành bức tranh, cô ta vẫn đang mải mê vẽ. Dáng vẻ vô cùng chăm chú kia đã biến những người xung quanh trở thành không khí, có một vài người muốn chạy đến nhưng thấy cô ta tập trung như vậy đều lùi lại.
Đinh Kiều An cũng không muốn làm phiền, cô hết sức nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc của mình và tò mò nhìn vào bức tranh mà cô ta vẽ. Phần phác họa về cơ bản đã hoàn thành, bây giờ đang chỉnh sửa các nét vẽ.
Nhớ lại hôm xem buổi phỏng vấn của Anna, cô ta từng nói thích vẽ hoa, vậy bức tranh này là trong lúc cao hứng muốn vẽ hay là có nguyên nhân khác? Đinh Kiều An vừa muốn biết lại vừa không muốn biết.
Một nụ cười chế giễu hiện lên trên khóe miệng, tất cả những câu hỏi khó hiểu trong đầu cô đều bị ném ra ngoài.
Có mấy sinh viên nam đang đợi Anna vẽ xong, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đinh Kiều An, vẻ khinh thường ban đầu đã biến thành kinh ngạc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-mau-vao-ro-di/3480649/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.