Đinh Kiều An đặt chén trà ấm về phía Đinh Y Y sau đó ngồi xuống, kéo cánh tay cô ấy, hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Đinh Y Y đặt chén trà xuống nắm tay cô: “Chị ơi, mấy ngày trước Nhị gia đột nhiên giúp đỡ tập đoàn Đinh thị, nhưng hôm nay lại rút lại chỗ tiền đầu tư đó, em thắc mắc có phải chúng em đã đắc tội với người của anh ấy hay không?”
Đinh Kiều An im lặng không nói, chỉ đưa tay lên che mặt, cô có thể nói là cô ngầm đồng ý với chuyện này không? Dù sao, Sở Thần Hy cũng hỏi qua ý kiến của cô rồi.
“Chị, nếu như chị thân quen với Nhị gia thì có thể bảo anh ấy đừng rút tiền đầu tư về được không?”
Đối mặt với lời đề nghị của Đinh Y Y, Đinh Kiều An lắc đầu: “Y Y à, những chuyện như vậy em phải đi hỏi anh ấy chứ, chị... chị làm gì có quyền nói mấy cái này.”
Nếu là lúc mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Đinh, cô vẫn còn chút tình cảm với họ, thì hôm nay, sau khi bị Viên Tiểu Phi đánh như vậy, chút tình cảm kia đều tan thành mây khói cả rồi, tập đoàn Đinh thị sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa. Nói cô nhẫn tâm cũng được, nói cô vong ân bội nghĩa cũng được, ít nhất thì cô cũng từng cho họ cơ hội rồi.
Đinh Y Y cười khổ: “Cũng phải, sao chị có thể khuyên Nhị gia được cơ chứ. Vậy giờ anh ấy ở đâu, em muốn tự mình nói chuyện với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-mau-vao-ro-di/3480634/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.