Chỉ một lát sau điện thoại của hiệu trưởng đã vang lên. Ông ta khó xử nói xin lỗi rồi bấm máy nghe.
"Alo... dạ... dạ... vâng... tôi sẽ làm như vậy..."
Sau khi nghe điện thoại xong hiệu trưởng đi đến chỗ mấy người, áy náy nhìn vợ chồng giám đốc Hoàng. Giám đốc Hoàng những tưởng là ông ta đang muốn xin lỗi mình thì làm bộ khoát khoát tay.
"Ông không cần phải làm bộ dáng áy náy đó với tôi, chủ cần ông đuổi học thằng nhóc kia thì tôi sẽ không có làm khó dễ gì ông cả..."
Vợ giám đốc Hoàng cũng nhanh chóng ra oai tức giận nhìn Trần Thanh Trúc.
"Lần này mày xem như xong rồi. Nhìn mặt mày là đã biết cái thứ chẳng có gì tốt đẹp cả. Lần này mày đắc tội với chồng tao chẳng khác nào đắc tội với cả tập đoàn Khánh Điển, mày sẽ không có chỗ dung thân đâu...hừ... bà sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ con ạ..."
Ông hiệu trưởng trân chối mà nhìn hai vợ chồng nhà kia, thầm mắng là hai vợ chồng nhà heo mà, lần này người xong đời chính là họ rồi... hít vào một hơi ông ta nói.
"Xin lỗi giám đốc Hoàng... lần này nhà trường chúng tôi thật sự không thể giữ được em Hoàng Quốc Thiên ở lại trường được nữa. Chúng tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục đuổi học đối với em ấy..."
"Cái... cái gì... ông vừa nói cái gì hả? Ông không có nói lộn đó chứ... ông có biết ông vừa nói đuổi học đối với con của ai không hả?"
Hiệu trưởng bỗng chốc thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945910/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.