"Cô chính là mẹ của thằng nhóc mất dạy này sao? Tôi nói cho cô biết, con trai cô đánh con trai của tôi, cô nhìn một chút, mau mang con của cô cút khỏi đây ngay, tôi không muốn con trai tôi học chung với những phần tử như con cô..." 
Trần Thanh Trúc nhìn người đàn ông một lát kéo khóe môi cười khẩy, khinh thường nói. 
"Này anh đang nói cái gì đó, trường này là của nhà anh mở hả? Anh lấy cái quyền gì mà muốn đuổi học con tôi? Trước khi phân tích rõ ràng sự việc thì anh đừng có khoa tay múa chân ở đây, ra oai cho ai xem..." 
Đúng lúc này từ bên ngoài chạy vào lại có thêm một người phụ nữ mặc một bộ đầm đỏ chói, khuôn mặt trát nửa tấn phấn lòe loẹt trên khuôn mặt. Cô ta chạy đến ôm lấy Hoàng Quốc Thiên khóc lóc. 
"Ôi con trai của mẹ... con có bị sao không? Là đứa mất dạy nào giám đánh con hả?" 
Xem xét, ngắm nghía con trai một một, cô ta lại hướng chồng mình là giám đốc Hoàng kia nói. 
"Ông xã... anh xem con trai bảo vối, vàng ngọc của chúng ta bị bắt nạt như vậy, anh phải mạnh tay với đứa đã đánh con mình, tốt nhất là trực tiếp đuổi học luôn đi..." 
Vị giám đốc Hoàng nhìn vợ cùng con trai mình gật đầu an ủi vài câu lại nhìn hiệu trưởng nhà trường nói. 
"Hiệu trưởng... tôi muốn ông mau chóng đuổi học cái thằng mất dạy kia luôn đi..." 
"Nói thật là hay... nghe ra anh chính là xem đây là trường học của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945909/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.