Chị Tư tinh ý phát hiện ra mình hỏi chuyện sai chỗ, có chút lúng túng quay lại phòng bếp, ý vị cười mỉm.
Trần Thanh Trúc tức giận quyết định không để ý tới Lê Gia Hào nữa mà đi về phòng mình, bỏ mặc anh ở lại phòng khách.
Lê Gia Hào đầu đổ đầy vạch đen, lửa giận chưa kịp phát ra ngoài thì đã bị giận ngược lại, không cần dập tự tắt. Anh lúng túng sờ mũi mình một cái khó hiểu.
" Sao mình lại bị giận rồi, đáng nhẽ người tức giận phải là mình chứ nhỉ?"
Nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là lật đật chạy theo cô gái nhỏ mà ăn năn một chút, trong lòng tự nhủ, mình nhịn người yêu chứ có phải ai đâu mà lo thiệt, trước cứ dỗ người tới tay đã.
Trần Thanh Trúc vào phòng đóng cửa lại cũng không có chốt, mà đi lấy quần áo đi vào nhà tắm thay đồ. Bên ngoài Lê Gia Hào đẩy cửa đi vào, đây không phải là lần đầu tiên anh vào phòng cô, nhưng lần này anh vào đây khi đã là bạn trai của cô nên có chút tò mò xem xét nhìn khắp gian phòng.
Căn phòng khá rộng rãi thoải mái, cả căn phòng là màu xanh cốm, trong không khí còn có một mùi hương thơm dịu nhẹ vô cùng dễ chịu. Khắp nói trong căn phòng là hình ảnh của các nhân vật hoạt hình, từ đoremon tới conan... nếu ai không biết còn có thể nghĩ đây là một căn phòng của con nít. Chợt ánh mắt Lê Gia Hào dừng trên bức hình đoremon cách đó không xa, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945906/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.