King... koong...
Cạch...
"Ơ!!!...."
"Ten... ten...ten...tèn...ngạc nhiên chưa?"
"Ờ... ờ..."
Mới sáng sớm có tiếng chuông gọi cửa, Trần Thanh Trúc những tưởng là Lê Gia Hào sang, dù sao hôm qua anh cũng mới chuyển tới ngay căn nhà đối diện nhà cô luôn. Bên ngoài miệng danh chính ngôn thuận mà nói là muốn bên cạnh cô để chăm sóc cho hai mẹ con cô. Cô cũng chẳng cách nào đề phản đối cả, đành cứ mặc anh muốn làm gì thì làm. Nhưng khi cửa vừa mới mở ra thì ôi thôi, đập vào mắt cô là hình ảnh Hàn Dạ một thân tây trang thẳng tắp, trên tay là một đóa hoa hồng to, một tay ôm hoa một tay còn ôm một chú mèo máy đoremon thật lớn, đứng đó cười nhìn cô. Trần Thanh Trúc trong lòng có tiếng chuông báo động rung lên, một cảm giác không tốt ập đến.
Cạch... cửa nhà đối diện mở ra, Lê Gia Hào từ trong nhà bước ra đã nhìn thấy một màn khiến cho sắc mặt anh nhanh chóng tối sầm lại. Trần Thanh Trúc trong lòng than không ổn rồi, đảo ánh mắt nhìn hai người đàn ông, luống cuống tay chân thực muốn chạy cho nhanh mà không có được.
Trần Thanh Trúc thật muốn đập đầu mình một cái để mà ngất đi cho xong. Ai oán mà nhìn Hàn Dạ, thầm rủa chết cái tên chết bầm này, đáng chết mà suốt ngày đi làm ba cái chuyện khiến người khác muốn điên luôn cái đầu. Thường ngày anh ta bày chuyện không đâu thì còn từ từ thu dọn tàn cục, nhưng hôm nay thì hay rồi Lê Gia Hào đứng ở kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945905/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.