Hai tên thuộc hạ cúi đầu thấp giọng nói.
"Cái này chúng tôi thực không thể tra ra là có cái sự như thế này..."
Lão Long Đầu trừng mắt nhìn hai người, giọng nói âm lạnh nói.
"Cho các người cơ hội cuối cùng, bằng mọi cách phải đoạt được chiếc nhẫn kia về cho ta... nếu không... các người tự hiểu..."
Hai người kia vội cúi người đồng thanh nói.
"Vâng..."
"Vâng..."
Mà bên này cô gái kia đi lên lấy chiếc nhẫn bạch ngọc, cho vào túi xách, nhìn người đàn ông trung niên mỉm cười một cái. Ông ta nhìn cô nói.
"Cô gái... lần sau đừng quá đùa bỡn người như vậy, không tốt đâu. Những người đó không nên tùy tiện trêu vào."
Cô gái khẽ nhún nhún vai một cái, lắc lắc cái đầu nói.
"Cái này cháu làm quá đúng ý của vị kia nhà chú rồi. Không phải vị ấy muốn chọc điên cái lão mặt nạ bạc hay sao? Nếu lão ấy nổi điên, muốn làm gì cháu thì cũng phải xem lão ấy có bản lĩnh lần ra cháu hay không đã."
Người đàn ông trung niên cười, nói.
"Cô gái... ầy... bỏ đi... đến cả cái vị kia nhà ta muốn tìm đến cô còn như đi trong sương mù thì những người kia cũng chẳng mong lần được cô rồi. Nhưng tôi nhớ không lầm là cô không hứng thú với những thứ này mà, sao lần này lại có vậy."
Cô gái cười, cười, cầm chiếc nhẫn, nói.
"Cháu hứng thú với chiếc nhẫn a..."
Người đàn ông như đã hiểu điều gì đó, nhưng không nói, xoay người đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945828/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.