Người chủ trì sau khi nói vài lời giới thiệu qua về cuộc đấu giá thì cũng đã đưa đến đồ vật được đấu giá đầu tiên, đó là một chiếc bàn. Chiếc bàn được làm từ đá malachite lục hay còn gọi là đá lông công, chuyên dùng để ốp bề mặt các bức tường ở cung điện lớn trên thế giới như điện Kremlin và cung điện Mùa đông ở Nga. 
Được biết, đá lông công thuộc nhóm đá cứng - những loại đá có thang độ cứng trên 5, thủy tinh không thể cắt xước, chịu lực tốt, nhưng trọng lượng không đáng kể. 
Chiếc bàn này có đường kính chỉ khoảng 70 cm, nặng chưa đến 80 kg, được chủ nhân đề giá 500 triệu đồng. 
Bàn có độ dày khoảng 10 cm, độ cứng ở thang 7, vì thế có thể nói tác phẩm trường tồn, không hề chịu sự chi phối của các tác nhân bên ngoài, trừ phi có lực mạnh tác động bằng vật cứng hơn. 
Hà Tùng Bách chép chép miệng nói. 
"Nhạc đệm này cũng không có tệ nha, nhìn chiếc bàn cũng được đó chứ. Là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng công phu và tỷ mỉ." 
Lê Gia Hào liếc cậu ta một cái. 
"Cậu thích có thể mua. Không ai cản cậu đâu." 
Hà Tùng Bách nhún nhún vai, lắc đầu. 
"Thôi thôi... tôi chỉ thưởng thức nó một chút thôi, cũng không có ý muốn mua nó đâu." 
Sau vài khúc nhạc đệm, cuộc đấu giá ước chừng đã qua được một nửa. 
Lê Gia Hào liếc nhìn sang bên cạnh, thấy cô gái bên cạnh mình từ đầu vẫn ngồi yên đó không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945827/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.