Tin Tin cũng có chút hơi nhức đầu khi nghĩ đến cái ông chú Hàn kia, nếu ông chú ấy đến đây, thì cậu nhóc cũng khổ không kém mẹ cậu là mấy đâu. Tin Tin nheo mắt, suy tư, nói.
"Mẹ cứ từ từ để con nghĩ..."
Trần Thanh Trúc cắn miếng táo khẽ gật gật đầu.
"Con mau mau nghĩ đi, từ giờ đến khi ông cố tới con phải nghĩ ra cách đó. Nếu không... mẹ sẽ... hehe..."
Tin Tin trợn mắt thật lớn, ấm ức nhìn mẹ mình.
"Mẹ... mẹ như vậy Là chơi xấu..."
Trần Thanh Trúc thản nhiên liếc cậu nhóc một cái, cười cười thích thú.
"Mẹ là mẹ... mẹ có quyền..."
Tin Tin:"Mẹ..."
Trần Thanh Trúc:"hehe... nhưng trước nhất con hãy lấy cho mẹ cái nạng tới đây đi, mẹ con mình phải về thôi, ở đây thật khó chịu quá đi mất..."
Tin Tin gật gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng ngay khi Tin Tin vừa chạy ra ngoài thì Lê Gia Hào lại từ ngoài đi vào.
Trần Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn anh, hỏi.
"Anh tới có việc gì sao?"
Lê Gia Hào có chút khó chịu trong lòng. Anh vì lo lắng cho cô mà bỏ cả một cuộc họp để tới đây. Biết cô sẽ về nhà luôn hôm nay, anh lo lắng cô di chuyển khó khắn, chạy tới chỉ sợ cô về rồi, vậy mà cô thì sao chứ, nhìn thấy anh chẳng những không có chút vui mừng nào, lại còn hỏi anh tới đây có việc gì. Mẹ nó... anh đúng là bị cô làm cho tẩu hỏa nhập ma luôn rồi. Anh không vui liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945795/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.