Lê Xuân Trường lửa giận công tâm, chỉ tay vào mặt cô ta mà sẵng giọng. 
"Mẹ kiếp... cô đúng là đáng ghét mà, cô đẩy người ta xong không quay lại một câu xin lỗi cũng không nói, giờ lại nơi chúng tôi diễn trò, chúng tôi có diễn trò hay không, con mẹ nó cô nhìn cổ chân cô ấy một chút..." 
Trần Thanh Trúc liếc nhìn Trần Bích Ngọc trào phúng một câu. 
"Nếu cô có quá thích bạn trai tôi, muốn mặt dày bám lấy cũng không cần trắng trợn đến vậy đâu. Nói để cô biết cho dù thế nào cô hỏi anh ấy một chút giữa tôi và cô anh ấy nguyện tin tưởng ai đây..." 
Lê Xuân Trường nghe Trần Thanh Trúc nói liền cười ha hả, khoái chí nhìn Trần Bích Ngọc. Lại âm thầm giơ ngón tay cái lên với Trần Thanh Trúc, chiêu này ra quá đẹp. Cô nhìn đi, cô nói tôi diễn trò sao, nhưng cô chính là mặt dày thèm khát bạn trai tôi, nhưng trong mắt bạn trai tôi lại không thèm nhìn đến cô một cái, cho dù cô nói thế nào anh ấy cũng chỉ có tin tôi mà thôi. Cô có làm gì cũng vô ích mà thôi. Tức chết cô đi. Lê Xuân Trường trong lòng sung sướng nhìn Lê Gia Hào ánh mắt như muốn nói. Anh em hôm nay bảo vệ chị dâu như vậy đáng được khen nha, mau khen em đi. 
Lê Gia Hào ném lại cho cậu ánh mắt khinh bỉ, cậu nhìn xem chân cô ấy bị như vậy mà cậu còn muốn được khen, mơ đi. 
Lê Xuân Trường thầm cảm thán, thật không ngờ hôm nay anh lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945789/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.