"A!!!..."
Ngoài trời những tiếng sấm ầm ầm vang lên cùng những tia chớp chói lòa bên ngoài cửa. Trần Thanh Trúc mặt mày trắng bệch hai tay với lấy chăn cuốn vào người.
Tin Tin mở cửa bước vào phòng, đèn phòng vẫn còn sáng trưng, bé nhìn thấy mẹ mình đang sợ hãi cuốn chặt mình trong chăn kia, Tin Tin nhanh chân chạy lại, bé vươn bàn tay nhỏ của mình ôm lấy mẹ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Mẹ... không sao đâu... có con ở đây rồi..."
Trần Thanh Trúc nghe được tiếng con trai, trái tim đang đập liên hồi kia như bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn Tin Tin, rất nhanh đã buông chăn ra ôm lấy bé.
"Con trai... Tin Tin à!!!"
Tin Tin đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt của mẹ mình, có chút đau lòng.
"Mẹ xem con chỉ sang chậm có một chút mẹ đã như vậy rồi... haizzz... thật là..."
Tin Tin biết mẹ bé không sợ trời, không sợ đất nhưng lại sợ nhất là sấm chớp. Mỗi khi trời có sấm chớp là mẹ bé lại sợ hãi đến độ chỉ biết núp vào một góc nào đó hoặc trong chăn mà khóc thôi, khi ấy mẹ bé như một đứa trẻ cần bảo vệ vậy...
Trần Thanh Trúc ngước đôi mắt ngập nước nhìn con trai oán trách.
"Con còn nói... biết mẹ sợ mà còn chậm trễ như vậy... con không quan tâm đến mẹ thì có..."
Tin Tin ba vạch đen trên trán. Ai nói cho bé biết đây là tiết mục gì không vậy? Nhưng vẫn là dỗ cho mẫu hậu đại nhân nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945724/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.