Từ phòng bác sĩ đi ra Tin Tin cùng Lê Gia Hào đi đến một quán nước nhỏ trong bệnh viện ngồi xuống. Tin Tin nhìn Lê Gia Hào tỷ mỷ quan sát kỹ một lượt, trong ánh mắt trong veo của cậu nhóc xẹt qua một ý cười tinh nghịch.
"Chú... chú là bạn của mẹ cháu sao?"
Lê Gia Hào đưa dến cho cậu nhóc một cốc nước ép táo, cười nói.
"Cũng có thể nói là như vậy, chúng ta chính là bạn bè hợp tác trên công việc."
Tin Tin:"Vậy trong cuộc sống thường ngày thì sao ạ?"
Lê Gia Hào:"Cái này sao?... ừm... không thân quen lắm, cũng được gọi là có chút quen biết đi, nhưng bạn bè thì chắc là không có phải..."
Tin Tin:"Vậy chú à! Chú thấy mẹ cháu là người như thế nào ạ?"
Lê Gia Hào khẽ nhướng mày nhìn cậu nhóc.
"Cháu hỏi vậy là sao?"
Tin Tin đưa tay gãi gãi đầu, bộ dáng ngây thơ.
"Dạ... là cháu muốn biết chú cảm thấy mẹ cháu là người như thế nào ấy ạ. Cháu muốn biết người ngoài sẽ có ánh nhìn thế nào đối với mẹ cháu. Bởi vì trước đây ai cũng nói tính tình của mẹ cháu rất khó ưa a..."
Lê Gia Hào cảm tưởng như có một đàn quạ đen đang bay qua đầu mình vậy. Cậu nhóc này cũng quá thật thà rồi chăng.
Nhưng Lê Gia Hào ngàn vạn lần không thể nghĩ được rằng chính mình đang bị đào hố đâu.
"Chú thấy mẹ cháu là một người khá tốt mà... đâu có khó ưa như cháu nói..."
Tin Tin cười vui vẻ liền hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945711/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.