Trong một căn hộ trung cư cao cấp, một hình bóng nhỏ bé đang thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng.
Tin Tin nhìn về phía phòng ngủ vẫn còn đang khép chặt cất tiếng gọi.
"Mẹ... mẹ... ra ăn sáng..."
Trần Thanh Trúc một tay vơ vội chiếc áo mỏng khoác bên ngoài, nghiêng người nói vọng ra.
"Mẹ ra ngay... chờ mẹ một chút..."
Tin Tin khẽ chu môi lên bất mãn.
"Mẹ... mẹ mà vẫn thế này thì ai dám rước mẹ chứ..."
Trần Thanh Trúc nghe con trai bất mãn liền trừng mắt nhìn Tin Tin.
"Có ai như con không hả, suốt ngày chỉ muốn gả mẹ ra ngoài. Con nói xem con nhà người ta không phải vẫn là luôn luôn muốn độc chiếm mẹ mình hay sao? Sao con lại không như vậy chứ?"
Tin Tin:"Mẹ... con đây là nghĩ tốt cho mẹ a... con chăm mẹ không bằng chồng chăm vợ a..."
Trần Thanh Trúc cốc nhẹ nên đầu cu cậu một cái.
"Thôi đi nhóc con... con làm như mẹ không hiểu con sao... hừ hừ..."
Tin Tin:"Hắc... hắc... mẹ... hiểu con nhất vẫn là mẹ..."
Trần Thanh Trúc:"Thôi đi... hừ... mẹ còn ăn sáng... hôm nay mẹ phải đi đến Khánh Điển ký hợp đồng đó."
Tin Tin:"Mẹ... mẹ định đi vào khuôn khổ gò bó như vậy làm sao? Khánh Điển là một trong những tập đoàn hàng đầu về thời trang, may mặc và giải trí đó. Con đã tìm hiểu qua rồi, ở Khánh Điển tuy rằng mức đãi ngộ rất tốt nhưng sự gò bó, nguyên tắc là vô cùng cứng ngắc... hoàn toàn không hợp với mẹ chút nào đâu."
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945690/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.