Sắc mặt Ngô Duẫn Kỳ hơi nghiêm lại: "Anh không cần dùng tiền bạc hối lộ bất luận kẻ nào, anh chưa bao giờ cho là tiền bạc là dùng để hối lộ người. Nhưng có thể thu mua lòng người, quả thật có rất nhiều lúc phải dựa vào tiền bạc." "Đây là anh tự mâu thuẫn! Còn không phải như vậy sao." Nam Cung Thiến nhún vai. Ngô Duẫn Kỳ cười một tiếng: "Không nói ề tài này nữa cho chút ý kiến đi." "Anh không phải là viện trưởng, cho ý kiến gì chứ!" Ngô Duẫn Kỳ lui về phía sau hai bước, đứng trước mặt Nam Cung Thiến, giống như muốn báo cáo, rất trịnh trọng nói với cô: "Nơi này là cô nhi viện lớn nhất nước Mĩ, bọn nhỏ ở nơi này đến từ các nơi trên thế giới, Trung quốc cũng có, đại đa số bọn chúng là bị cha mẹ vứt bỏ, hoặc là lưu lạc nơi đầu đường không có nhà để về. Như vậy, cô nhi viện không chỉ một nhà, bây giờ anh đang có kế hoạch xây dựng nhà thứ tư, anh muốn tất cả các nơi trên thế giới tất cũng thành lập cô nhi viện như vậy để cho những đứa trẻ không có nhà để về có một mái nhà!" Nam Cung Thiến khẽ hé miệng, kinh ngạc nhìn Ngô Duẫn Kỳ, thật lâu cô mới lấy lại tinh thần: "Anh nói, nơi này là do anh mở?" Ngô Duẫn Kỳ rất khẳng định gật đầu một cái: "Tương lai sẽ có rất nhiều, em tin không? Anh có thể nói tên của tất cả đứa trẻ ở đây, bọn chúng không phải vì anh tặng quà mới có thể yêu thích anh, có rất nhiều đứa vì anh nguyện ý nghe bọn chúng nói, nguyện ý làm người nhà của bọn chúng, nguyện ý cùng bọn chúng làm bạn bè,….. Anh chưa bao giờ cho là dùng tiền có thể làm được tất cả mọi chuyện, nhưng không có tiền, tất cả chỉ là nói suông." Ngô Duẫn Kỳ đi tới bên cạnh Nam Cung Thiến, ôm chầm bả vai của cô: "Biết vì sao vừa rồi viện trưởng lại bắt đầu nói em là người yêu của anh không?" Nam Cung Thiến dừng một chút, lắc đầu. "Bởi vì anh chưa từng mang ai đến nơi này, trừ viện trưởng và một số ít người nước ngoài trong công ty, không có ai biết anh mới thật sự là viện trưởng của cô nhi viện này." "Tại sao anh lại dẫn tôi tới nơi này?" "Bởi vì anh đã nói rồi, anh muốn cho em biết tất cả về anh, anh muốn để cho em biết anh đang làm gì, muốn làm cái gì." Ngô Duẫn Kỳ nói xong, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, không nhịn được hôn xuống bờ môi cô. Lần này là một nụ hôn sâu, cô không né tránh, mặc cho anh thăm dò vào trong miệng của cô, đòi lấy tất cả của cô. Ngô Duẫn Kỳ lo lắng Nam Cung Thiến không tin, anh còn tự mình dẫn cô đến phòng làm việc của viện trưởng, đưa ra tài liệu xây dựng cô nhi viện, những thứ đó đều là tự mình Ngô Duẫn Kỳ làm, anh kể lại rất nhiều chuyện thành lập cô nhi viện này, còn có bản kế hoạch mới nhất cho việc xây dựng cô nhi viện thứ tư. Nhìn Ngô Duẫn Kỳ nói về việc làm bây giờ của anh, và kế hoạch tương lai của anh. Thật sự đã có lúc, Nam Cung Thiến muốn từ bỏ quyết định của mình. Từ sau khi đó, Ngô Duẫn Kỳ vẫn mang theo Nam Cung Thiến làm rất nhiều chuyện, nhưng đúng như trước đó Nam Cung Thiến cảm nhận được chuyện cũng rất vụn vặt, cô thậm chí không nhớ anh cũng đã làm cái gì, nhưng mỗi ngày đều bận rộn. Rất nhẹ nhàng, rất nhạt nhẽo, nhưng đây là cuộc sống thật sự. . . . . . . . . . . . Hôm nay, Ngô Duẫn Kỳ nhận được một thư mời, là về việc công ty . Anh vốn không muốn đi, nhưng Sophie nói cho anh biết đây là một buổi tiệc rất quan trọng, có rất nhiều nhà thương nghiệp từ các nơi trên thế giới đến dự, nếu như trong bữa tiệc này có thể tìm được đối tác có giá trị để hợp tác trong tương lai, đối với sự phát triển của công ty rất có lợi. Dưới sự khuyên nhủ của Sophie, Ngô Duẫn Kỳ mới quyết định đi tham gia bữa tiệc này, vừa đúng lúc có thể mang theo Nam Cung Thiến cùng đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]