Ngô Duẫn Kỳ khẽ thở dài một cái, bác sĩ Cốc biết mình đoán trúng. Sau đó lại vỗ bả vai Ngô Duẫn Kỳ, giống như là chế giễu, hoặc như là đồng tình: "Bảo trọng." Ngô Duẫn Kỳ cười khổ một tiếng: "Tôi chưa từng gặp phải một người có thể khiến tôi nhức đầu, lại bất lực như thế. Tôi có thể dễ dàng giải quyết bất luận kẻ nào, lại không có biện pháp nào nắm bắt được cô ấy, bác sĩ Cốc ông làm như thế nào có được phu nhân nhà ông ——" "Này—— ngừng lại, anh không phải là tôi, phu nhân nhà tôi cũng không phải là vị bên trong kia, tôi có nghe người khác nói qua, đưa Ngô Hạo Thiên vào ngục chính là người phụ nữ kia, là một lính đặc chủng mới xuất ngũ, hơn nữa cha của cô ấy còn là một vị thủ trưởng quân đội! Một cô gái có thể làm lính đặc chủng, tuyệt đối không phải là một người phụ nữ." Cuối cùng bác sĩ Cốc liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ, đồng tình nói: "Hết thảy, bảo trọng!" Ngô Duẫn Kỳ lại cười khổ. Đêm hôm đó, Ngô Duẫn Kỳ dựa theo lời bác sĩ Cốc, dùng rượu cồn và nước đá bắt đầu giúp Nam Cung Thiến hạ sốt, cả buổi tối, anh không ngừng giúp cô lau chùi thân thể, nhìn trên người cô khắp nơi đều bầm tím, ánh mắt đặt trên người cô càng ngày càng trở nên lạnh đi. Nếu như lúc này đây Lưu Vũ còn sống, anh nhất định sẽ không chút do dự giết hắn ta, giết một lần cũng không thể giải trừ mối hận trong anh. Cả buổi tối, ỳ đèn trong phòng Ngô Duẫn Kỳ sáng trưng, Sophie vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng khách dưới lầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phòng anh. Cô cho là Ngô Duẫn Kỳ sẽ không yêu bất luận kẻ nào, cô nghĩ tới đời này cứ như vậy canh giữ ở bên cạnh anh, dù không yêu, chỉ cần nhìn anh cũng tốt. Nhưng cô sai rồi, Ngô Duẫn Kỳ yêu, lại yêu sâu đậm một người. Điều này làm cho cô có chút đau lòng, cũng có chút vui mừng. Một tuần lễ sau, Nam Cung Thiến đã có thể xuống đất đi bộ, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu. Trong một tuần lễ này, Ngô Duẫn Kỳ không đi đâu cả, vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh cô, xa nhất cũng chỉ là đến thư phòng xử lý chuyện trong công ty. "Em đã tỉnh rồi!" Ngô Duẫn Kỳ đẩy cửa đi vào phòng, thấy Nam Cung Thiến nhắm mắt lại ngồi trên ghế dựa ở ban công,. Nam Cung Thiến không nói gì, từ khi tỉnh lại đến giờ, cô không nói bất kỳ câu nào với Ngô Duẫn Kỳ. Ngô Duẫn Kỳ đứng bên người cô, lẳng lặng cưng chìu chăm chú nhìn vào mặt cô, anh không cần cô nói gì, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy cô, làm cho cô sống ở bên cạnh mình tất cả cũng đã đủ rồi. Anh yêu chỉ đơn giản như vậy! Lúc Ngô Duẫn Kỳ đang trầm ngâm nhìn người yêu bên cạnh, người giúp việc trong nhà đẩy cửa đi vào, thoáng nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ. Ngô Duẫn Kỳ ý bảo cô ta nhỏ giọng một chút, sau đó nhìn cái bàn bên cạnh bảo cô ta để bữa sáng lên đó. Người giúp việc hiểu ý, đặt thức ăn trong tay xuống, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài. Ngô Duẫn Kỳ quay đầu lại, Nam Cung Thiến vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế, anh đứng bên người cô, nắm một bên tay cô nói: "Ăn một chút gì đi, người sẽ tốt nhanh hơn một chút." Nam Cung Thiến khẽ mở mắt, quay đầu nhìn về phía anh, một tuần lễ này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh. Vẫn là gương mặt tuấn mỹ, khóe miệng vẫn là nụ cười nhạt, chỉ là trong ánh mắt thâm thúy đã mất đi chút cô đơn, có thêm mấy phần cưng chiều. Cô rút bàn tay khỏi tay Ngô Duẫn Kỳ, nhìn anh thản nhiên nói: "Anh không phải nên chờ tôi tốt lên chút, anh nên biết bước kế tiếp muốn tôi làm cái gì, Ngô Duẫn Kỳ, tôi thủy chung không quên được tôi là một người lính, cũng giống như tôi không dễ dàng quên được anh đã làm những chuyện trước kia."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]