Chương trước
Chương sau
"Biết tại sao chúng ta phải ở nơi này không?" Đột nhiên cô ta mở miệng nói chuyện, Nam Cung Thiến quay đầu nhìn cô ta một cái, người phụ nữ đó tên là Sophie là cô quen được sau khi đến nước Mĩ, nghe người bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ nói, cô ta và Ngô Duẫn Kỳ đã quen biết từ trước, giống như lúc Ngô Duẫn Kỳ lưu lạc ở đầu đường đã quen biết.
Cô từng nghĩ tới, người phụ nữ này nhất định có vị trí rất quan trong ở trong lòng Ngô Duẫn Kỳ, bởi vì mỗi lần Ngô Duẫn Kỳ nhìn cô ta, trong ánh mắt đều mang một vẻ dịu dàng, anh ta chưa bao giờ dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
"Không biết!" Cô đơn giản trả lời.
Sophie đặt ly cà phê xuống, khẽ mỉm cười, không thể không thừa nhận cô cười rất mê người: "Bởi vì cô đấy, mặc dù Duẫn Kỳ không nói, nhưng mà tôi lại biết, anh ta là lo lắng cho cô không quen ở nước Mỹ này, cho nên mới chọn ở gần phố người Hoa, như vậy cô có thể thấyrất nhiều người Trung Quốc."
Nam Cung Thiến khẽ gật đầu, cô ta thường gọi anh ta là Duẫn Kỳ, nghe rất thân thiết, cũng rất tự nhiên, quả nhiên quan hệ của bọn họ không tầm thường. Cô không cảm thấy mình có cái gì đáng giá để Ngô Duẫn Kỳ làm như vậy, thật ra thì đối với cô mà nói, ở nơi nào cũng vậy, bởi vì sau khi đến Mỹ, thật ra cô phát hiện mình càng giống như một con tin.
Bất kể đi tới chỗ nào, cũng sẽ có người đi theo, làm cái gì cũng đều có người biết.
"Anh ấy rất quan tâm cô!" Cô ta đột nhiên nói, nhìn bộ dạng là không chút để ý thuận miệng nói, có lẽ trong giọng điệu của cô, Nam Cung Thiến đoán chắc là đố kỵ.
Cô ta đang ghen? Ghen với cô?
Cô nghĩ trên thế giới này, bất kỳ người phụ nữ nào sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ đều có thể sẽ rất nguy hiểm, chỉ có mình an toàn nhất, bởi vì bất kể thấy thế nào, cô vẫn còn rất non nớt, một chút cũng không có thay đổi, thay đổi duy nhất chính là lúc này cô trở nên trầm mặc rất nhiều.
Bởi vì không có chuyện gì đáng để vui.
"Tôi không có cảm thấy."
"Tại sao nói như vậy?" Sophie thật tò mò nhìn cô.
"Cô cảm thấy nếu quả thật chân chính quan tâm một người, sẽ mỗi ngày phái người đi theo bên cạnh cô, bất kể cô làm cái gì, nói gì, thậm chí lúc ngủ cũng bị người giám thị sao? Cái này gọi là quan tâm sao? Nếu như đây là sự quan tâm của anh ta, tôi thà bị anh không quan tâm tôi." Nam Cung Thiến lạnh lùng nói.
Sophie khẽ mỉm cười: "Làm như vậy thật có chút quá đáng, chỉ là ai bảo cô nói muốn bắt anh ấy về làm chi."
Nam Cung Thiến ngẩn ra, ngay cả chuyện này anh ta cũng nói với cô ta sao?
"Anh ta vốn chính là con cá sa vào lưới của tôi, bắt anh ta về là điều cần phải làm." Nam Cung Thiến nghiến răng, trong lòng cảm thấy chua xót.
Sophie cười một tiếng tiếp tục nói: "Cô chắc là đã thấy, thật ra thì trừ tổ chức Hắc Bò Cạp ở thành phố K, Duẫn Kỳ làm ăn nghiêm chỉnh ở Mỹ, sở dĩ anh ấy dùng thân phận của tổ chức Hắc Bò Cạp xuất hiện ở thành phố K chính là vì trả thù nhà họ Ngạo."
"Đúng vậy, anh ta hành hạ Ngạo Dạ Phong không nhẹ." Mặc dù cô biết, thật ra thì Ngạo Dạ Phong một chút việc cũng không, đáng chết, cô vốn cho là kế hoạch của mình không chê vào đâu được, kết quả hai người đàn ông này một người cũng không có bị lừa, đến cuối cùng cũng là mình bị bọn họ lừa.
"Giờ đây, Hắc Bò Cạp và Duẫn Kỳ không có bất cứ quan hệ gì, sau khi Ngô Hạo Thiên bị bắt, đã có người khác chưởng quản tổ chức Hắc Bò Cạp, Duẫn Kỳ đã rút người ra ngoài. Giờ anh ấy chỉ để ý đến công ty của mình, không tiếp tục làm bất kỳ chuyện phạm pháp gì, chính là sao cô còn muốn bắt anh ấy về nữa?"
Thật ra thì những việc này Nam Cung Thiến đã tận mắt thấy rồi, cô không nói gì chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm cái ly trong tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.