Đứng trên cát ở bờ biển, hai tay Ngô Duẫn Kỳ nhét vào túi hóng gió biển, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt lại có loại trống rỗng không nói ra được. Trần Vũ Tịch nhìn anh, tựa như nhìn đứa bé anh tuấn phi phàm lại không có bất kỳ tia cảm tình nào. Khóe môi rõ ràng là nhếch lên mỉm cười, lại thấy được lạnh lùng và cô độc trên mặt của anh.
Cô không dám khẳng định loại cảm giác nội tâm của mình này là đúng, nhưng ít nhất anh ta hẳn không phải là một người dễ đến gần.
Trần Vũ Tịch đứng cách anh không xa, thỉnh thoảng nhìn anh thượng một cái. Hai người cùng im lặng không nói. Trần Vũ Tịch biết mình không đi được, hơn nữa trong phút chốc cô biết mình cũng không muốn rời khỏi đây, cô muốn biết rốt cuộc người này là hạng người gì.
Không đơn thuần là bởi vì có thể anh ta có liên quan đến tổ chức Bò Cạp Đen, đặc biệt biểu cảm trong đôi mắt của anh ta, khiến cô có chút để ý. Người có loại ánh mắt như vậy nhất định có rất nhiều tâm sự.
Trần Vũ Tịch đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, cười khổ một tiếng. Coi như anh ta thật sự có tâm sự, tuyệt đối cũng sẽ không nói với cô. Rõ ràng vừa rồi là loại cảm giác đang ở địa ngục, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng bình thường. Tại sao cảm giác có chênh lệch lớn như vậy? Đều là vì anh ta sao?
- Em đang cười cái gì? - Ngô Duẫn Kỳ cúi người ở trước mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-hang-ti-cho-choc-ba-xa-cua-tong-giam-doc/554175/quyen-3-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.