- Trong nhà vừa gọi điện thoại đến nói có chút việc, tôi phải về ngay lập tức, cho nên. . . . . . không thể ở đây ăn cơm, anh nói một tiếng với Ngô Kỳ giúp tôi. - Trần Vũ Tịch thật sự sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn, lại bị anh ôm trở lại bên cạnh.
- Anh, anh muốn làm gì! Nếu anh dám làm gì tôi... tôi sẽ kêu người, đây là Ngô gia! - Trần Vũ Tịch mắt trợn tròn, hô hấp dồn dập.
Người đàn ông cười càng thêm tà mị, thậm chí cúi người đến trước mặt cô, gần như muốn áp vào mặt cô, tim Trần Vũ Tịch đập rộn lên, không phải là vì căng thẳng mà vì sợ, cơ thể không dám nhúc nhích. Vampire, ác ma vampire, đây là ấn tượng duy nhất của anh đối với Trần Vũ Tịch, không trách được lại sợ như vậy!
Ngô Duẫn Kỳ nở nụ cười, cười ung dung, cười yêu mị:
- Vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người sợ tôi như vậy đấy, mặc dù trước kia cũng có, nhưng vẫn chưa tới mức độ giống như em. – Anh đứng dậy rời khỏi bên người Trần Vũ Tịch, hai tay nhét vào túi nhìn cô - Tôi cũng không phải là yêu quái, cũng không ăn thịt em, tại sao sợ tôi đến vậy?
Sau khi Ngô Duẫn Kỳ đi khỏi bên người Trần Vũ Tịch, cô dán vào tường né sang vài bước, xác định đã có khoảng cách an toàn mới thở một hơi thật sâu:
- Tại sao tôi sợ anh chẳng lẽ anh không biết sao? Đừng nói với tôi anh là lequydon người mau quên, lần trước anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-hang-ti-cho-choc-ba-xa-cua-tong-giam-doc/554171/quyen-3-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.