Tiếng ồn ào ở sân bay càng lúc càng lớn, vị trí của bốn người Tô Tuyết Vy vẫn không thay đổi, nhưng bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Từng đám người đi tới đi lui giống như những con sóng trôi theo dòng, đi và đến, đến và đi, không dừng lại.
“Trình Vũ Thanh, cô nói chuyện với tôi một chút, nhưng cô phải nói cho tôi biết chuyện liên quan tới bà ta.” Tô Tuyết Vy đứng trước Thịnh Vân Hạo quay ra nói với Trình Vũ Thanh.
Cô rất sợ Thịnh Vân Hạo sẽ nói điều gì đó gây hiểu lầm cho người khác. Hơn nữa việc Trình Vũ Thanh muốn nói chuyện với cô đã là một kỳ tích rồi, có lẽ cô có thể thuyết phục được cô ta quay đầu lại.
Thịnh Vân Hạo đột nhiên siết chặt cổ tay Tô Tuyết Vy, mặc dù trên mặt vẫn là băng giá nhưng lời nói thoát ra từ đôi môi mỏng vẫn lạnh lùng như bình thường.
"Cô không xứng nói chuyện với người nhà của chúng tôi."
Nghe những lời nói đầy khó chịu của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây anh lại nói ra những lời tổn thương đó, nhưng chỉ là trong chốc lát, ảo tưởng này đã bị Thịnh Vân Hạo phá vỡ.
"Cho đến khi những thứ cô nợ tôi được trả hết, cô không xứng đáng được nói chuyện với bất cứ ai trong gia đình chúng tôi."
Nợ anh ta cái gì... Biểu cảm của Tô Tuyết Vy lập tức ngưng tụ trên khuôn mặt, trong lòng lại nhói đau, hóa ra suy đoán và tất cả hy vọng đều là mơ tưởng của cô.
Tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013579/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.