Trong chốc lát, những người trong văn phòng thấp thỏm không dứt. Không ai dám nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Tịch Tuyết ẩn hiện dưới ánh đèn, nhìn có chút kinh người.
"Phiền các vị ở đây hãy động não suy nghĩ một chút. Nếu các vị muốn đi, vậy hãy đi đi, tôi sẽ không giữ bất cứ ai, nhưng những thứ của Minh Hải thì tuyệt đối không thể lấy đi."
Lâm Tịch Tuyết nói ra yêu cầu của cô một cách ngắn gọn và súc tích. Cô tin rằng dù có là kẻ ngốc thì vẫn có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô.
Sau khi nghe thấy điều này, các cổ đông có mặt bắt đầu bàn tán to nhỏ.
Lâm Tịch Tuyết làm sao có thể không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, nhưng trên mặt cô vì nể mặt nên không thể hiện ra.
Thấy tình hình đã ổn định, Thư ký Chu ở một bên chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Tịch Tuyết thì thầm bên tai cô:
"Giám đốc Tuyết, vài người đã bán đi phần cổ phiếu của họ ngày hôm qua và ra nước ngoài rồi ạ."
Lâm Tịch Tuyết biết đây không phải chuyện tầm thường, đôi lông mày xinh đẹp của cô nhíu chặt lại cứ như thể thứ này đang hàn
hạ cô không sót một khoảnh khắc nào.
“Đi tìm cho tôi tất cả thông tin của những người đã mua cổ phần.” Lâm Tịch Tuyết ghé lại bên tai anh ta ra lệnh.
Sau đó cô lại giơ tay lên vỗ bàn, nghiêm nghị nói: "Tôi muốn hỏi là các vị ở đây đã suy nghĩ xong chưa? Là muốn ở lại hay rời đi?"
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013578/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.