Mạnh Tú Cầm dựa vào tường, nhìn bóng lưng Trình Vũ Thanh phía trước nói:"Chỉ vì một người đàn ông liệu có đáng không?"
Trình Vũ Thanh không muốn nói nhiều lời với bà ta, cô ta chỉ quay đầu lại nhìn và nói ra từng chữ một:"Vậy còn bà thì sao. Có đáng không?"
Hai người im lặng nhìn nhau, ngoài Mạnh Tú Cầm ra thì người biết rõ nhất những điều từ hai mươi năm trước là Trình Vũ Thanh.
Mạnh Tú Cầm có chút tức giận, híp mắt nhìn người trước mặt nói: "Tôi khác với cô, cô là tự nguyện, còn tôi là bị uy hiếp. Nếu Từ Hiểu Uyên không có ở đó, tôi cũng không biết hiện tại tôi thế nào đâu."
Đúng, ai lại muốn làm những việc đau lòng như vậy chứ? Nếu không có Từ Hiểu Uyên bắt trúng được tim đen của bà ta thì sao bà ta lại rơi xuống vực như ngày hôm nay chứ?
Từ sâu trong lòng bà ta vô cùng ghét Từ Hiểu Uyên, nhưng chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài, nếu không phải những chuyện này thì bà ta nhất định vẫn sung sướng làm bà chủ trong nhà họ Tô.
"Mạnh Tú Cầm, đừng có đổ hết mọi chuyện lên bà tôi. Rõ ràng là sự vô ý của chính bà bị bà tôi bắt được. Bà còn có thể trách ai?”
Đám đông bên dưới vẫn đang náo loạn không ngớt, người cầm vũ khí bắt đầu nói: "Các người đừng nói nhảm với tôi để làm rối tầm mắt của tôi. Hôm nay nếu không ra tay với Tô Tuyết Vy thì sẽ không có ai trong số các người được sống sót mà ra ngoài đâu."
Những người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013530/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.