Nghe giọng điệu chắc chắn như thế của Tô Tuyết Vy, Trì Linh Ngọc dao động, cắn môi nói: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Tô Tuyết Vy vui vẻ nói chuyện với Trì Linh Ngọc mà không hề để ý một người quen thuộc đang ngồi sau lưng mình, Mạnh Tú Cầm.
Những gì Trình Vũ Thanh nói tối hôm qua, Mạnh Tú Cầm vẫn ghi nhớ. Nếu Tô Tuyết Vy không chết thì bà ta sẽ không bao giờ có được một ngày bình yên. Và bây giờ đúng là một cơ hội tốt.
Một lúc sau, Tô Tuyết Vy mới chậm rãi đứng dậy, nói: "Cô Ngọc, cám ơn cô."
Trì Linh Ngọc hoàn toàn không dám nhìn vào mắt của Tô Tuyết Vy, chỉ có thể bất lực gật gật đầu, tỏ ý mình biết. Bây giờ, trong lòng cô ta đang rất hỗn loạn.
Nếu vừa rồi Tô Tuyết Vy uống tách cà phê đó, thì cô ta đã trở thành một kẻ giết người rồi, hoặc một kẻ sát hại một đứa trẻ còn chưa chào đời.
Bây giờ, Tô Tuyết Vy không uống có nghĩa là cô ta không phải hung thủ giết người, cô ta đã cứu sống Tô Tuyết Vy và tính mạng của đứa trẻ. Vì vậy, bây giờ cô ta không cần phải cảm thấy áy náy nữa.
Nhìn theo bóng Tô Tuyết Vy rời đi, cô ta cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Chỉ cần cô thoát khỏi Trình Vũ Thanh, cô sẽ được tự do, không ai có thể kiểm soát cô được nữa.
Mạnh Tú Cầm tháo kính râm ra, nhìn Trì Linh Ngọc, bực bội nói: "Nếu Trình Vũ Thanh biết chuyện, cô nghĩ kết cục của cô sẽ như thế nào?"
Dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013492/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.