Tô Tuyết Vy nhìn người trước mắt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo, chuyện xảy ra trong phòng làm việc vừa nãy, cô vẫn còn nhớ rất rõ, trên mặt không có bất cứ vẻ mặt nào vui vẻ cả.
“Tuyết Vy, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, anh không ngờ cô ta lại đột nhiên tới ôm anh.” Thịnh Vân Hạo vội vàng giải thích.
Thịnh Vân Hạo không muốn để Tô Tuyết Vy hiểu lầm, cũng không muốn để Tô Tuyết Vy cảm thấy anh và Trình Vũ Thanh có gì đó, quan hệ của bọn họ cũng chỉ có quan hệ hợp tác và người thân mà thôi.
Tô Tuyết Vy chỉ có thể đứng trước mặt anh, từ từ nghe anh giải thích, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không tin lời này là thật.
Chuyện xảy ra vừa nãy, không phải người mù, sao có thể không nhìn ra được đây là giả chứ, cô chỉ hơi mất kiểm soát cảm xúc của bản thân.
“Sau đó thì sao?” Giọng điệu cô bất giác có hơi hờn dỗi.
“Là tự cô ta bổ nhào tới, không phải do anh.” Thịnh Vân Hạo nói tới cuối cùng thì nói năng có chút lộn xộn.
Thấy dáng vẻ không nói rõ được của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy bật cười, nhìn thấy trong mắt anh đều là ý cười, hình như đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ này của anh nữa.
Nụ cười của Tô Tuyết Vy rơi vào trong mắt Thịnh Vân Hạo, giống như đóa hoa đã rất lâu không nở đột nhiên bung nở một cách rực rỡ, khiến anh cảm thấy trái tim mình đang đập rộn ràng.
Thịnh Vân Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013463/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.