Trình Thiên Na nhìn Tiêu Châu, bà ta đột nhiên không nhớ ra cô tên là gì, nhưng chỉ nhớ là cô làm thám tử tư. Bà ta lên tiếng: “Cháu ở đây làm gì vậy?”
Tiêu Châu đương nhiên không thể nói cho Trình Thiên Na tất cả mọi việc. Cô nhìn Tô Thần Vũ trong tay rồi nói: “Một người bạn của cháu nhập viện, cháu tới đây thăm.”
Trình Thiên Na để ý tới Tô Thần Vũ. Bà ta nhớ Tiêu Châu vẫn chưa kết hôn, lại càng chưa có con. Chỉ có điều mặt mũi của đứa bé này trông rất quen, bà ta nhất thời không nhớ ra được người đó là ai.
“Đứa bé này là?”
“Là con của bạn cháu, cô ấy nhờ cháu chăm sóc thằng bé mấy ngày. Đợi cô ấy khỏi rồi cháu lại đem trả cho cô ấy.”
Tiêu Châu tò mò không biết vì sao Trình Thiên Na lại ở đây. Bà ta không có người quen ở đây, lại càng không có người quen để tới đây thăm bệnh. Vậy thì nhất định chỉ còn lại trường hợp cuối cùng là đến gặp Tô Tuyết Vy.
“Vậy sao. Vậy tôi đi trước đây.”
“Vậy cô đi thong thả.”
Tiêu Châu nhìn theo bóng lưng của bà ta, trong lòng cô cũng đoán bà ta nhất định đến đây để gặp Tô Tuyết Vy. Chỉ có điều cô không biết bà ta tìm Tô Tuyết Vy để làm gì.
“Cô, chúng ta mau tới gặp mẹ đi.”
“Được.”
Thịnh Vân Hạo đã thay xong quần áo, anh định tới bệnh viện một lần nữa. Tô Tuyết Vy của anh vẫn đang đợi anh, cô ngồi im lặng cúi đầu xuống, giống như anh đang bắt nạt cô vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013433/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.