Thịnh Vân Hạo chân nam đá chân chiêu đi ra khỏi bệnh viện. Mặt trời giữa trưa làm anh chói mắt, anh đột nhiên cảm thấy mình không biết phải làm thế nào để đối mặt với Tô Tuyết Vy. Quá khứ đau buồn giống như một khẩu súng, bắn thẳng qua lồng ngực của anh.
Những người xung quanh trông thấy anh đều nhanh chóng tránh xa. Vì những thứ trên người anh và những vết bẩn khiến ai nấy đều sợ có vi khuẩn, có thể lây nhiễm nên đều nhanh chóng tránh đi.
Thịnh Vân Hạo đứng ở cửa, tự cười nhạo chính mình rồi bắt một chiếc xe ra về.
Khong ai có thể nghĩ được người nắm giữ trong tay Đế quốc thương nghiệp lại có bộ dạng thảm thương, tệ hại như ngày hôm nay.
Lúc Tiêu Châu về đến nhà, Tô Thần Vũ vẫn đang ngủ say trong chăn. Cô nhìn thằng bé đầy bất lực rồi vẫn phải đánh thức nó dậy: “Thần Vũ, mau dậy nào, cô đưa cháu tới bệnh viện thăm mẹ.”
Trả lời cô là Tô Thần Vũ vẫn còn đang mơ màng ngái ngủ. Tô Thần Vũ có vẻ đã quên mất mình đang ở đâu, thằng bé tưởng vẫn đang ở nhà nên có thể tùy ý làm nũng với mẹ.
“Mẹ, mẹ cho con ngủ thêm một lát nữa, chỉ một lát nữa thôi.”
“Thần Vũ, mau dậy thôi, hôm nay chúng ta phải tới bệnh viện thăm mẹ.”
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Tô Thần Vũ vội vàng bật dậy khỏi chăn. Cậu bé nhớ ra mẹ vẫn còn đang trong bệnh viện đợi mình nên vội vàng mặc quần áo, xuống giường đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng. Cậu bé muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013432/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.