Tô Tuyết Vy dần dần ổn định lại, dưới bàn tay vuốt ve của Tô Thần Vũ, cô chầm chậm mở mắt ra, mấp máy môi muốn nói thì phát hiện thấy mình không thốt được nên lời,
Tô Thần Vũ nhìn Tô Tuyết Vy reo lên vui sướng: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!”
Cô nở nụ cười yếu ớt nhìn Tô Thần Vũ và gật đầu, nước, bây giờ cô muốn uống nước, miệng khô khốc và cảm giác cổ họng sắp bốc khói làm cô thấy bực bội.
Tiêu Châu liên tục dùng bông tăm tẩm ướt chấm môi cho Tô Tuyết Vy, miệng còn nói: “Bác sĩ bảo tạm thời không uống nước được, tôi lấy bông tắm thấm ướt cho cô.”
Tô Tuyết Vy gật đầu nhìn lên trần nhà, nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, cô nhớ là Thịnh Vân Hạo đã đưa mình đến bệnh viện.
Dường như, Tiêu Châu biết cô muốn nói gì, bèn chỉ tay ra cửa: “Anh ấy đang ở ngoài cửa, còn có một người nữa cũng đang đứng đấy, hai người vừa gặp đã như thể người kia mắc nợ mình không trả vậy.”
Tô Tuyết Vy im lặng, sao cả Chu Hạo Thanh cũng đến, cô không muốn kéo theo bất cứ ai dính líu vào việc này.
“Có cần tôi gọi họ vào không?”
Tô Tuyết Vy vội lắc đầu, tạm thời cô vẫn chưa muốn trông thấy Thịnh Vân Hạo, và Chu Hạo Thanh cũng vậy, cô không muốn có mối quan hệ với bất cứ một ai.
Tiêu Châu đặt nước xuống lặng lẽ nhìn dáng vẻ của Tô Tuyết Vy lúc này, bấm chuông gọi.
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra các chỉ số của Tô Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013424/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.